Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 602. Hóa ra là hắn

Chương 602. Hóa ra là hắn
“Không cần lo lắng, sẽ có cao thủ giải quyết tà ma, chúng ta mau đi thôi, đừng để bị dư âm của trận chiến ảnh hưởng.” Tần Nguyệt dặn đi dặn lại.
“Hả?”
Mọi người nghe thấy lời này thì sững sờ, có chút không kịp phản ứng lại.
Rầm!
Âm thanh to lớn từ phía sau truyền đến. Trong phút chốc, một luồng sức mạnh to lớn ké theo cuồng phong cuồn cuộn quét đến, trực tiếp hất bọn họ bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Hạnh Nhi thực lực yếu nhất cũng thê thảm nhất, trực tiếp bị gió thổi đập lên cây sưng u cả đầu.
“Đi mau, không thể dừng lại ở nơi này!”
Tần Nguyệt lớn tiếng nhắc nhở, xách Hạnh Nhi trên cây lên, nhanh chóng bay về phía xa xa.
Những hộ vệ còn lại kìm nén nỗi hoảng hốt trong lòng lại, vội vã bảo vệ Tần Nguyệt bay đi, dùng pháp lực mạnh nhất để chạy xa.
Kết quả luồng khí ở phía sau quá đáng sợ, từng đợt lại từng đợt cuộn đến, đã mấy lần thổi bay bọn họ.
Đợi đến khi bọn họ chạy trốn đến nơi an toàn mới quay đầu lại nhìn, bọn họ phát hiện ra, không biết từ khi nào, một lốc xoáy khổng lồ nhanh chóng cuộn vòng trên bầu trời.
Cái lốc xoáy này quá lớn, giống như vòi rồng khổng lồ nối trời và đất.
Trong cơn lốc xoáy kia chứa sức mạnh kinh khủng, dù đã ở một khoảng cách xa nhưng đám người Hạnh Nhi vẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.
“Sức mạnh thật đáng sợ, đây chính là cuộc chiến của thể giáng lâm Nguyên Anh kỳ sao?” Hạnh Nhi che cái mũi đỏ ửng lại, rung động nhìn phía sau.
“Không, đây là sức mạnh ngược sát của thể giáng lâm Nguyên Anh kỳ.” Tần Nguyệt âm u nói.
Từ sau khi Lý Hiên dung hợp với huyết mạch của nàng, giữa bọn họ có loại cảm ứng đặc biệt nào đó, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được tình hình của bên còn lại.
Cũng giống như bây giờ, Tần Nguyệt nhìn thấy rõ Lý Hiên đang ngược sát thể giáng lâm Nguyên Anh kỳ, hắn chỉ đứng bất động như vậy và cười ha ha nhìn thể giáng lâm Nguyên Anh kỳ bị tiêu diệt.
Loại sức mạnh này thực sự là quá đáng sợ, cũng một lần nữa khiến Tần Nguyệt nhận thức rõ sự đáng sợ của Lý Hiên.
Hạnh Nhi nghe được lời Tần Nguyệt nói, thực sự cảm thấy chấn động.
Vốn dĩ nàng đã cảm thấy thể giáng lâm Nguyên Anh kỳ rất lợi hại, kết quả, không ngờ bên bị hành hạ đến chết lại là thể giáng lâm Nguyên Anh kỳ.
Sức mạnh như vậy làm người ta hoảng hốt, cũng khiến Hạnh Nhi không nhịn được mà hỏi: “Điện hạ, là vị cường giả nào ra tay vậy? Lẽ nào là trưởng lão Tần Bất Hối?”
“Không phải!”
Tần Nguyệt lắc đầu, nhìn Hạnh Nhi bằng ánh mắt thâm sâu.
Bởi vì Tần Nguyệt nghĩ đến cảnh khi được Lý Hiên nhận làm đồ đệ trước đây.
Khi đó, Hạnh Nhi thường nói Lý Hiên thực lực yếu, không thích hợp làm sư tôn gì đó.
Kết quả là giờ đây, người đến cứu nàng hết lần này đến lần khác chỉ có một mình Lý Hiên. Vì vậy, ánh mắt của Tần Nguyệt rất kỳ lạ, còn mang theo sự trách móc.
Ánh mắt này khiến Hạnh Nhi bị nhìn đến sửng sốt, nàng mờ mịt nói: “Sao…Sao vậy? Ta đã làm gì sai sao?”
“Đi thôi.”
Tần Nguyệt không nói thêm gì, nàng ngoảnh đầu tiếp tục đi về hướng Vũ Tiên Tông.
Nhưng Hạnh Nhi không buông chuyện này xuống, nàng cảm thấy ánh mắt của Tần Nguyệt rất kỳ lạ, bình thường Tần Nguyệt tuyệt đối sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.
“Đợi đã, lẽ nào là!”
Hạnh Nhi đột nhiên nghĩ đến một người, một người mà Tần Nguyệt xem trọng nhất.
Người này ảnh hưởng rất lớn đến Tần Nguyệt, có thể nói là thay đổi vận mệnh của Tần Nguyệt, mang ấm áp đến cho Tần Nguyệt.
Người này không phải ai khác mà chính là Lý Hiên. Lúc đầu, người đó có vẻ rất yếu đuối, nhưng hắn luôn âm thầm bảo vệ dân chúng Nam Vực. Hắn là Lý Hiên, người chiến tử tại Kim Thiền Cốc.
Nghĩ đến cái tên này rồi lại nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của Tần Nguyệt, còn có trận chiến đáng sợ phía sau, một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu Hạnh Nhi.
“Điện hạ…Điện hạ, lẽ nào là hắn?” Hạnh Nhi hỏi, giọng nói run rẩy.
“Ừ, ta hy vọng, trong tương lai, nếu có cơ hội thì ngươi hãy xin lỗi hắn.” Giọng điệu Tần Nguyệt bình tĩnh, nhưng lại nghiêm túc vô cùng.
“Vâng…Vâng…Ta nhất định sẽ làm vậy!”
Nghe thấy đáp án chắc chắn, Hạnh Nhi lúc này thật sự bị dọa, hoảng hốt đến mức đầu óc ong ong tác hưởng.
Nhớ lại lúc đầu, khi nàng là tu sĩ Luyện Khí kỳ, Lý Hiên vẫn là một tên võ giả Khí Huyết.
Nhưng giờ đây, ngay cả dư âm trận chiến của Lý Hiên mà nàng cũng không chịu được.
Khoảng cách như vậy khiến Hạnh Nhi cùng lúc cảm thấy mông lung và cũng tràn đầy hoảng hốt, đồng thời cũng hối hận vì lựa chọn ban đầu.
“Sớm biết như vậy thì lúc đầu ta nên hành động giống như Băng Huyên Nhi, trở thành thị nữ của hắn, thật là ghen tỵ với Băng Huyên Nhi.”
Hạnh Nhi thầm nói, trong lòng càng ngày càng hối hận với lựa chọn ban đầu.
Bên kia.
Địa điểm chiến đấu.
Đôi chân Lý Hiên dẫm chân lên hư không và đứng lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào hố to phía dưới, cũng như ánh sáng lập lòe của trận pháp trong hố.
“Giáng lâm thể quá yếu, ngay cả một trận pháp nhỏ cũng không chịu nổi, hơn nữa trận pháp chỉ mới mở ra một nửa!”
Lý Hiên cau mày, cảm thấy giáng lâm thể Nguyên Anh kỳ yếu đến đáng thương, ngay cả tư cách khảo nghiệm trận pháp của hắn cũng không có chứ đừng nói đến việc khảo nghiệm thực lực của Lý Hiên.
“Được rồi, sau này đi ngoại vực khảo sát. Ta bố trí trận pháp trước đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận