Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 227. Suýt chút nữa bùng nổ

Chương 227. Suýt chút nữa bùng nổ
Băng Huyên Nhi miễn cưỡng học được, cánh tay nhỏ trắng nõn từng chút từng chút nhóm lửa, kết quả, sau một hồi bận rộn đã làm cánh tay bị bẩn.
“Được rồi, tiếp theo ngươi nhổ lông gà đi.”
Lý Hiên đưa một con gà rừng cho Băng Huyên Nhi, sau đó tiếp tục bận rộn.
“Chuyện này….”
Băng Huyên Nhi nhìn con gà rừng trong tay, nàng hơi không dám xuống tay, khuôn mặt bị dính bẩn của nàng toàn là vẻ do dự.
Nhưng nhìn Lý Hiên đang bận rộn, nghĩ đến món ngon thơm phức, nàng tự động viên tinh thần cho mình, thử nhổ một nhúm lông gà, tay chân lóng ngóng bận rộn.
Cách đó không xa.
Các tu sĩ của Thanh Liên Tông nhìn cảnh này, ai nấy đều mở to mắt, nhìn Băng Huyên Nhi như thể nhìn thấy quỷ.
Là tiên nữ trong lòng của bọn họ, là Đệ nhất mỹ nữ của nước Đại Hạ.
Băng Huyên Nhi trước giờ đều là tâm điểm trong đám đông, luôn là thiên tiên xinh đẹp mềm mại, cho người ta cảm giác như tranh vẽ.
Nhưng mà, bây giờ.
Băng tiên tử mặt mày như họa vậy mà chỉ vì một câu nói của Lý Hiên đã ngồi đó nhổ lông gà, toàn bộ hình tượng đều bị phá hủy.
Cảnh tượng thế này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy không dám tin vào mắt mình, nghi ngờ bản thân có phải đang nằm mơ hay không.
Có ngươi không nhịn được hỏi: “Ta không nhìn nhầm chứ? Băng tiên tử đang nhổ lông gà?”
“Không nhìn nhầm, thật sự là đang nhổ lông gà, vừa nãy còn nhóm lửa nữa, chỉ vì một câu nói của Lý Hiên.”
“Ta cảm thấy trái tim mình đã tan vỡ rồi, kia là Băng tiên tử đó, cao không với tới, Băng tiên tử thánh khiết vô hạn lại vì một câu nói của Lý Hiên mà đánh mất hết cả hình tượng.”
“Lý Hiên chết tiệt, làm hỏng cả Băng tiên tử băng tinh ngọc khiết, quá đáng ghét.”
“Mấu chốt là chúng ta muốn nói một câu với Băng tiên tử cũng khó, kết quả Băng tiên tử không những làm trợ thủ, nhóm lửa cho Lý Hiên mà còn nhổ lông gà, điều này quả thực quá là không có thiên lý.”

Một đám tu sĩ nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể đến ngăn cản Băng tiên tử, không để nàng làm công việc thô thiển đó.
Nhưng bọn họ làm gì có tư cách đó, chỉ có thể vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ căm hận mà quan sát.
Nhìn Băng Huyên Nhi xinh đẹp như thiên tiên bị Lý Hiên chỉ tới bảo lui giống như sai bảo một nha hoàn, bọn họ suýt chút nữa bùng nổ.
Bên bờ sông nhỏ.
Lý Hiên hấp thụ cảm xúc dâng trào từ xung quanh, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy phương thức này quả là rất nhanh, trong lòng hắn quyết định sẽ thường dùng cách thức này.
Lý Hiên tiếp tục nấu đồ ngon trong tâm trạng vui vẻ, rất nhanh, một luồng hương thơm của thịt kho tàu bắt đầu bốc lên, tỏa ra khắp xung quanh.
Trong khu rừng ở bên kia bờ sông.
Một đóa hoa tỏa ra ánh sáng màu đỏ lặng lẽ sinh trưởng, tỏa ra ánh sáng màu đỏ bên trong trận pháp phòng hộ.
Dưới sự dẫn dắt của Bát trưởng lão, mười thiên tài nổi bật ngồi xếp bằng xung quanh đóa hoa, nhắm mắt bất động.
Đóa hoa này là hoa Dục Vọng, có thể sinh ra các loại dục vọng, là công cụ các tông môn sử dụng để rèn luyện tâm ma.
Một vài thiên tài của tông môn sẽ được dẫn đến đây rèn luyện tâm ma.
Đáng tiếc.
Những thiên tài lần đầu đến đây rèn luyện chưa kiên trì được bao lâu đều thất bại, ai nấy đều ủ rũ ê chề.
“Quá kém, thời gian một nén hương cũng không kìm nổi, kém hơn ta lúc đầu quá nhiều, ta lúc đầu còn chịu đựng được một canh giờ.”
Bát trưởng lão quở trách, trong lòng rất không hài lòng, cảm thấy tiềm lực của những thiên tài này không hề lớn.
“Một canh giờ? Lâu vậy sao! Sao ngươi làm được?” Một tu sĩ cao gầy kinh ngạc nói.
“Rất đơn giản, kiềm chế dục vọng trong lòng, không bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng, giữ tâm kiên định là có thể dễ dàng làm được. Giống như ta bây giờ đã vô dục vô cầu, cho dù có ngồi trong bồn hoa dục vọng ba ngày ba đêm, ta cũng sẽ không có chuyện gì.” Bát trưởng lão tự hào nói.
“Trong bồn hoa? Vậy chẳng phải là có tới vài trăm đóa hoa Dục Vọng sao? Đến cả tới gần ta còn không dám, tâm cảnh của người được rèn luyện quá lợi hại rồi.” Tu sĩ cao gầy tán dương nói.
“Quả thực là lợi hại, ể? Mùi gì mà thơm vậy? Hình như là mùi thịt.” Một tu sĩ nói.
“Thực sự là có mùi thơm.”
Bát trưởng lão ngửi ngửi rồi gật đầu, tiếp đó nói.
“Hương thơm cũng có thể là phương thức rèn luyện, nhưng chỉ có thể là phương thức rèn luyện cấp thấp nhất, phù hợp với người mới. Trưởng lão giống như ta, loại mùi hương của thức ăn này đối với chúng ta căn bản không là gì cả, cho dù có thơm gấp bội, chúng ta đều chẳng buồn quan tâm.”
Bát trưởng lão tự hào nói, trong mắt ánh lên sự tự tin mãnh liệt.
Các tu sĩ nghe thấy lời này, gật đầu công nhận.
Cảm thấy Bát trưởng lão rất lợi hại, không những hiểu biết nhiều, tâm cảnh còn được rèn giũa tốt như vậy, vừa nhìn đã biết là cao nhân đắc đạo nhàn vân dã hạc.
Điều này khiến các tu sĩ vô cùng kính nể Bát trưởng lão.
“Được rồi, tiếp tục rèn luyện, ta hy vọng các ngươi ít nhất cũng kiên trì được trong vòng thời gian một nén nhang, đã hiểu chưa?” Bát trưởng lão thúc giục.
“Đã hiểu!”
Mười tu sĩ trẻ tuổi nhắm mắt tiếp tục rèn luyện tâm cảnh, cường hóa bản tâm.
Chỉ là.
Khi bọn họ rèn luyện, hương thơm của thịt truyền đến từ phía xa ngày càng nồng, ngày càng thơm.
Hương thơm như thấm vào ruột gan người ta khiến bọn họ giật giật ngón trỏ, rất muốn qua bên đó ăn một bữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận