Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 671. Ngươi cắn ta (2)

Chương 671. Ngươi cắn ta (2)
Lý Hiên không quên đệ tử của mình, trong những năm qua, để trả thù cho hắn, A Ngốc đã gây nên bao thiệt hại cho thế giới Quỷ Dị, thậm chí còn phá hủy thế giới Thập Nhị Cầm Tinh Quỷ Dị.
Thậm chí, sau đó A Ngốc cũng bắt đầu chiến đấu với Tà Thần, cuối cùng A Ngốc trọng thương và chạy trốn đến Ma giới, hiện tại đang dưỡng thương.
Lý Hiện dự định đến thăm A Ngốc một chuyến, điều trị cho hắn và đồng thời giải quyết Thôn Thiên Ma, một mối tai họa to lớn về sau.
Sau khi quyết định.
Bóng dáng của Lý Hiên biến mất một lần nữa, hắn đi đến Ma giới trong những gợn sóng không gian, ngay lập tức khóa chặt bóng dáng A Ngốc.
Ma giới.
Trong ma cung.
Trên người quấn băng vải, A Ngốc yếu ớt nằm trên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vầng trăng đẫm máu.
Suy nghĩ trong đầu hắn không khỏi nhớ về Lý Hiên, nhớ đến Thu Nhi, nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ.
Nghĩ đến cảnh Lý Hiên cố gắng bảo vệ hắn ở Kim Thiền Cốc, nhớ lại cảnh tượng cuối cùng khi Lý Hiên tử trận ở Kim Thiền Cốc, A Ngốc đau đớn khôn nguôi.
Kể từ khi Thu Nhi tìm thấy tình yêu đích thực của mình, nàng càng ngày càng xa cách A Ngốc, hiếm khi liên hệ, lúc đó A Ngốc chỉ còn lại sư tôn mà thôi.
Và sư tôn vẫn luôn quan tâm và giúp đỡ hắn, sư tôn cho hắn rất nhiều tài nguyên tu hành, cho hắn vô số vật phẩm trân quý.
Giống như đan dược cao cấp, pháp khí cao cấp, linh phù cao cấp vô cùng trân quý ở bên ngoài, sư tôn tặng cho hắn không hề có chút do dự.
Mặc dù A Ngốc hơi ngốc, nhưng hắn không ngu, đặc biệt là sau khi so sánh với những người tu hành khác, A Ngốc càng thấy rõ sư tôn là người đối xử tốt với hắn nhất.
Kể từ đó A Ngốc đã quyết định rằng, sau này hắn nhất định phải báo đáp ân tình của sư tôn.
Nhưng hắn còn chưa kịp trả ơn thì sư tôn đã ngã xuống, hắn trơ mắt nhìn sư tôn chết, chuyện này khiến A Ngốc vô cùng đau đớn.
Vì báo thù, hắn tiến vào thế giới Quỷ Dị, cả chặng đường giết đến Tiên Thần kỳ, ngay cả Tà Thần cũng không giết được hắn, chỉ có thể khiến hắn trọng thương.
Nhưng A Ngốc không hề vui vẻ, bởi vì người sư tôn quan tâm hắn không còn nữa, người sư tôn chăm sóc hắn trong lúc hắn cô đơn và bất lực nhất đã không còn nữa.
Trong lòng buồn bã, A Ngốc quan sát thế giới bên ngoài bằng đôi mắt không chút ánh sáng, mãi lâu sau hắn mới lẩm bẩm một mình.
"Sư tôn, ta đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi, ta đã có thực lực bảo vệ ngài rồi, nhưng ta không thể báo đáp ngài nữa."
"Khặc khặc khặc, ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi á? Chỉ là dùng năng lực thôn phệ của ta để có được lực lượng của Tiên Thần kỳ, không có ta ngươi vĩnh viễn là rác rưởi."
Thôn Thiên Ma sầu thảm nói, trong giọng nói mang theo niềm vui nồng đậm, bởi vì không lâu nữa là nó có thể thôn phệ A Ngốc, hoàn toàn khống chế thân thể này.
Nghĩ đến việc cắn nuốt, Thôn Thiên Ma trở nên rất tức giận, lúc đầu Lý Hiên bố trí rất nhiều trận pháp trên người A Ngốc khiến Thôn Thiên Ma bị trận pháp cắn trả khi cắn nuốt A Ngốc.
A Ngốc nhân cơ hội chủ động, cuối cùng trưởng thành đến bây giờ.
Nghĩ đến việc bị mắc kẹt trong nhiều năm liên tiếp như vậy, cho dù chẳng bao lâu nữa là có thể cắn nuốt A Ngốc rồi, Thôn Thiên Ma vẫn rất oán hận Lý Hiên, thẳng thừng nói.
"Ngươi ở đây buồn bực thì có ích gì? Sư tôn của ngươi đã chết, vĩnh viễn không trở về được, hắn đã hóa thành tro tàn, chết đến không thể chết thêm nữa, chuyện này chỉ có thể trách hắn không biết tự lượng sức mình thôi."
"Câm miệng, ngươi không có tư cách nhắc đến sư tôn của ta."
Trong đôi mắt A Ngốc lóe lên tia sáng sắc lạnh, sát khí nồng đậm bắt đầu dâng trào. Những năm này chém giết khắp nơi, hắn đã trưởng thành và trở thành một cao thủ siêu cấp, chỉ tùy tiện vung tay cũng có thể tiêu diệt một tộc đàn.
"Chậc chậc chậc, còn che chở sư tôn của ngươi, vô dụng thôi, ngươi giết không được ta, ta cứ nói hắn thế đấy, hắn là thằng rác rưởi, là một thằng ăn hại, là một tên ngu xuẩn."
"Đừng nói hắn đã chết, cho dù hắn còn sống, ta cũng sẽ giết hắn, hơn nữa ta có thực lực làm chuyện đó, đừng không tin, ngươi cắn ta, ngươi cắn ta, cắn ta đi."
Thôn Thiên Ma hưng phấn nói, nó càng nói càng hưng phấn, nhất là nghĩ đến chuyện không lâu nữa nó sẽ có thể hoàn toàn thôn phệ A Ngốc, Thôn Thiên Ma vui đến run rẩy.
Chỉ có điều, ngay lúc này, ngay khi Thôn Thiên Ma nói xong câu đó.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện và đứng đối diện căn phòng, bộ quần áo màu trắng cùng khuôn mặt quen thuộc khiến A Ngốc bật dậy ngay lập tức.
"Sư... Sư tôn sao?"
A Ngốc sửng sốt nhìn hình bóng ấy, bóng dáng ấy thân thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
"A Ngốc, vất vả rồi."
Lý Hiên chậm rãi đi về phía A Ngốc, trong giọng nói ngập tràn bùi ngùi, hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại biến thành một câu vất vả rồi.
"Sư tôn, ngài không chết, ngài không chết, tốt quá, tốt quá rồi."
Cuối cùng A Ngốc cũng ý thức được bản thân không hề nằm mơ, hắn bật khóc ngay lập tức, sau đó hắn lao đến chỗ Lý Hiên bất kể vết thương của mình, lao vào lòng Lý Hiên và khóc rất to, khóc như một đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận