Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 190. Thật hương (2)

Chương 190. Thật hương (2)
“Tông chủ, người cầm lệnh bài còn chưa xuất hiện, chúng ta làm sao bây giờ? Nhóm đệ tử đầu tiên đã thu đủ.” Bát trưởng lão dò hỏi.
“Nếu không thì mười ngày sau lại thu đệ tử tiếp, động phủ quá ít, đợi động phủ hoàn toàn mở ra rồi thu nhận cũng không muộn.”
“Chúng ta vừa chuyển tông môn, còn rất nhiều việc cần xử lý, mười ngày sau là thời điểm thích hợp nhất.”
“Nhưng…”
Tông chủ Chu Chính nghe mọi người nói vậy, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được rồi, vậy mười ngày sau lại thu đệ tử!”
“Chờ một chút, các ngươi nhìn thanh niên vừa từ trên chiếc xe ngựa bước xuống kia đi, bên hông hắn có một lệnh bài. Chính là hắn!” Đại trưởng lão đột nhiên nói.
“Cuối cùng cũng tới. Tốt lắm, ta đi chủ trì nghi thức thu đệ tử.”
Cửu trưởng lão lao ‘vèo’ một phát phóng xuống dưới, thẳng đến quảng trường nơi đang thu đệ tử.
Tốc độ đó khiến khuôn mặt những người có mặt tại đây tối đi, tất cả đều tức giận, bất bình lên tiếng.
“Tên khốn lão Cửu này, chân trước nói phải có phong phạm tiên gia, không thể hạ mặt chiếu cố, cuối cùng chính hắn lại là kẻ đầu tiên lao xuống. Đáng hận.”
“Đúng thế, rõ ràng ta là người chủ trì nghi thức thu đệ tử, lại bị hắn chiếm trước.” Thất trưởng lão cũng rất không khó chịu.
“Ta đoán lão Cửu muốn tạo quan hệ tốt với vị thanh niên này, muốn thông qua hắn để tạo quan hệ với vị tiền bối kia.” Lục trưởng lão lắc đầu thở dài, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hâm mộ.
“Tu sĩ chúng ta nghịch thiên mà đi, sao có thể vì mối quan hệ này mà thay đổi bản tâm được? Chúng ta phải dựa vào bản thân, chỉ như vậy mới có thể vượt qua chính mình.” Nhị trưởng lão ngẩng đầu ngạo nghễ.
“Chúng ta cùng nhau đi xuống thôi.” Tông chủ nói.
“Vâng, vâng.” Nhị trưởng lão vội vàng gật đầu.
Mọi người: “…”
Trên quảng trường lớn ở sơn môn.
Đại lễ thu nhận đệ tử đang được tiến hành.
Bạch Tiểu Kiếm chờ đợi trong sự hưng phấn và chờ mong, những người đứng trước hắn chẳng mấy chốc đã lần lượt đi kiểm tra, vòng tiếp theo sẽ đến lượt hắn kiểm tra linh căn.
Nghĩ đến việc linh căn của mình sắp hiện ra trước mặt mọi người, Bạch Tiểu Kiếm vô cùng kích động.
Lúc này.
Một bóng người tuấn tú xuất hiện, hắn dắt theo hai đứa trẻ, thong thả bước đến từng bước tới trong sự chú ý của mọi người.
Sự xuất hiện của người này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, một vài cô nương trẻ tuổi không khỏi xôn xao bàn luận.
“Hắn tuấn tú quá, các ngươi nhìn vị công tử áo trắng kia kìa, hắn vô cùng tuấn tú.”
“Đúng thế, anh tuấn phóng khoáng, phong thái hiên ngang, thật là đẹp mắt.”
“Nếu ta có thể gả cho một vị công tử tuấn tú như vậy thì thật là tốt.”
……
Tiếng bàn luận chung quanh vang lên từng đợt.
Khi nghe thấy những lời này, sắc mặt Bạch Tiểu Kiếm trở nên đen sạm, hắn nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt đố kỵ.
“Chẳng có gì là ghê gớm, không phải chỉ hơi tuấn tú thôi sao? Lát nữa, khi kiểm tra linh căn, ta nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.” Bạch Tiểu Kiếm thầm lẩm bẩm.
Trong sự chú ý của Bạch Tiểu Kiếm và những lời si mê của những cô gái.
Lý Hiên dắt A Ngai và Thu Nhi thong thả bước tới, bước chân vững vàng dừng lại trước tảng đá của Luyện Thể tông sư.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở nơi này ngừng nói chuyện, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt khó tin. Cho dù Bạch Tiểu Kiếm là nhi tử của thành chủ, ánh mắt cũng trợn tròn.
Còn đám người Triệu thống lĩnh đứng cách đó không xa thì càng kinh ngạc đến mức con ngươi co lại.
“Luyện… Luyện Thể tông sư? Hắn dám đứng vào hàng ngũ của Luyện Thể tông sư, chẳng lẽ hắn là Luyện Thể tông sư sao? Sao có thể? Hắn mới bấy nhiêu, trông như mới mười sáu, mười bảy tuổi.” Có người ngạc nhiên nói.
“Còn trẻ như thế đã là Luyện Thể tông sư, chuyện này quá là khủng khiếp, vị Luyện Thể tông sư hôm qua tới cũng đã bốn mươi.”
“Hay chúng ta nghĩ nhầm rồi? Nhỡ hắn không biết chữ nên đứng sai hàng.”
“Ngươi nói chuyện có não hơn được không? Vị công tử này trông có vẻ là đệ tử nhà giàu, nhất định có biết chữ.”
“Thế thì có lẽ hắn cắn dược tăng cấp, cũng không thể, có cắn dược cũng rất khó lên đến Luyện Thể tông sư.”
……
Tiếng bàn luận ầm ĩ liên tiếp nổ ra, vang vọng bên tai mọi người.
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Hiên, kể cả người tu tiên của Thanh Liên Tông cũng không ngoại lệ.
Trên đài cao bằng đá xanh trước sơn môn.
Tông chủ và các trưởng lão cũng kinh ngạc, thần thức nỗ lực thăm dò nhưng không thể tra xét được tình huống của Lý Hiên.
“Hắn thế mà đã đạt đến Luyện Thể tông sư, không hổ là được tiền bối ở Vũ Tiên Tông đề cử, hắn đúng là thiên phú dị bẩm.”
“Quan trọng là đến chúng ta cũng không dò xét được tu vi của hắn, chỉ e hắn có đeo bảo vật che giấu tu vi trên người.”
“Thật hâm mộ, có tiền bối ở Vũ Tiên Tông che chở, bảo vật nào hắn cũng có.”
Mấy vị trưởng lão nghị luận, càng thêm chắc chắn với suy nghĩ tạo quan hệ tốt với Lý Hiên, từ đó ôm lấy chiếc đùi vàng Vũ Tiên Tông
Trên quảng trường.
Giờ phút này vẫn vô cùng tĩnh lặng.
Mọi người còn chưa hồi phục lại trước chấn động do Lý Hiên tạo ra.
Lý Hiên thật sự còn quá trẻ tuổi, trẻ đến mức khó tin.
Thế nhưng.
Bạch Tiểu Kiếm không hề kinh ngạc, hắn không tin Lý Hiên là Luyện Thể tông sư. Nếu Lý Hiên là Luyện Thể tông sư, việc này đã lan truyền khắp thành Bạch Vân từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận