Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 624. Hi vọng ở đâu?

Chương 624. Hi vọng ở đâu?
Mà hắn còn có thể sắp xếp Huyết Phân Thân bố trí các loại trận pháp, ngầm lừa giết tà ma và quỷ dị, làm suy yếu sức chiến đấu của bọn nó, đây là cách rất tốt.
Làm xong tất cả những chuyện này, Lý Hiên trở lại căn cứ trị liệu cho Tiểu Muội, gắng hết sức giúp nàng khôi phục trong quá trình rút huyết mạch.
Không lâu sau đó.
Từ bên ngoài căn cứ, Sở Vãn Thu trở về với bột Nguyên Anh của bảy tà ma.
Người của căn cứ thấy cảnh tượng này thì khiếp sợ nhìn Sở Vãn Thu.
“Các ngươi vậy mà l;ai có thể chém giết bảy tà ma Nguyên Anh kỳ, sao các ngươi làm được? Thật không thể tưởng tượng nổi.” Đàm chủ quản của căn cứ ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên là trận pháp rồi, trận pháp của Sở Vãn Thu tiên tử cực kỳ lợi hại, ngấm ngầm giết chết bảy tà ma Nguyên Anh kỳ, dạo cho tà ma không dám đi qua con đường chúng ta ẩn nấp.”
Thiết Sơn đội trưởng lập tức mở miệng nói, kính phục Sở Vãn Thu từ tận đáy lòng.
“Đúng đó, đúng thế đó, lúc trước ta còn trách Sở Vãn Thu tiên tử, nhưng ai có thể ngờ trận pháp của nàng cao minh như thế, ngấm ngầm giết bảy tên tà ma, nếu như không có nàng thì bọn ta đã chết cả rồi.”
Tu sĩ béo lớn tuổi cũng vội mở miệng, kính phục nhìn Sở Vãn Thu.
Đám người nghe nói thế thì ngạc nhiên nhìn Sở Vãn Thu, không thể tin Sở Vãn Thu lại lợi hại như thế.
“Chỉ là vận may khá tốt mà thôi.”
Sở Vãn Thu khẽ cười, không tự cho là mình có công, vì đây đều là công lao của Lý Hiên, nàng chỉ bố trí theo lời dạy bảo của Lý Hiên mà thôi.
Nhưng những người xung quanh lại không cảm thấy như vậy, trái lại đều Sở Vãn Thu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lúc này.
Giọng nói của Tống Thanh Dương vang lên.
“Trận pháp lợi hại thì sao? Còn không là phải bị một con mèo phá giải, mà còn phá giải chỉ trong nháy mắt nữa.”
“Hả? Một con mèo sao?” Ba người Sở Vãn Thu và Thiết Sơn đội trưởng hơi sững sờ.
“Đúng thế, có một con mèo rất kiêu ngạo đến căn cứ, đánh người một chút thì không sao, còn người bị đánh thì lại bị răn dạy.”
Tống Thanh Dương sờ sờ sau lưng, trong mắt lộ ra căm phẫn tột độ.
Lần này hắn bị đánh rất thảm, nện thẳng vào mặt đất, sau khi bò ra ngoài thì eo vẫn cứ đau, cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Không ai chú ý tới tình huống của hắn, trái lại đều cảm thấy rất hứng thú với con mèo kia, nhất là Sở Vãn Thu.
Nàng vội hỏi thăm tình hình của mọi người, biết con mèo này tên là Miêu tiên sinh và đến đây để cứu người thì nàng hết sức ngạc nhiên, không nhịn được mà đi đến phòng điều trị, muốn được gặp Lý Hiên.
Lúc này, Lý Hiên đang quan sát một phần bản đồ ngoại vực, làm quen với tình hình địa lý của ngoại vực.
Thấy Sở Vãn Thu đi vào, mũi hắn ngửi ngửi rồi nói: “Ngươi trát nhiều son phấn quá.”
“Hửm?”
Sở Vãn Thu vừa vào đã nghe nói thế, thân thể mềm mại với đường cong lả lướt có hơi cứng lại, sau đó trong mắt hiện lên ngạc nhiên và mừng rỡ nồng đậm.
Hít một hơi thật sâu, sau khi Sở Vãn Thu xác nhận phía sau không có ai thì nhanh chóng đi đến cạnh Lý Hiên, giọng nói tê tái tận xương vang lên.
“Ta biết ngay mà, người có thể dễ dàng phá giải trận pháp sao có thể bình thường được, hóa ra là tiểu sư tôn nè.”
Sở Vãn Thu nói xong, trực tiếp ngồi cạnh Lý Hiên, duỗi bàn tay nhỏ mảnh khảnh trắng như tuyết ra, muốn xoa lông của Lý Hiên.
Nhưng.
Lý Hiên né tránh, đồng thời tức giận nói: “Gọi sư tôn là được rồi, không cần chữ tiểu đâu.”
“Được, được, được, tiểu… sư tôn.”
Sở Vãn Thu mỉm cười cố ý kéo dài âm, con ngươi như làn nước mùa thu chăm chú quan sát Lý Hiên.
“Kệ ngươi, đến gặp sư muội Tiểu Muội của ngươi chút đi, nàng cứu được căn cứ núi Thanh Phong, công lao rất cao.” Lý Hiên nhìn Tiểu Muội trên giường bệnh.
“Được thôi.”
Sở Vãn Thu lập tức đứng dậy, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Nàng cũng biết đến nữ hài thần bí đã cứu căn cứ núi Thanh Phong.
Trong lúc căn cứ tuyệt vọng, Tiểu Muội đột nhiên xuất hiện, lấy bản thân làm cái giá và cưỡng ép triệu hồi cường giả, cứu vớt Nhân tộc.
Hy sinh như vậy, công huân như thế, dù là ai cũng đều đáng được tôn trọng.
Huống chi Tiểu Muội còn bị thương nặng như vậy, đương nhiên Sở Vãn Thu không dám khinh nhờn, nàng vội vàng đi đến.
Bên ngoài, phòng họp.
Vũ tỷ, thủ lĩnh căn cứ, đang nghiêm túc tiến hành liên lạc với căn cứ núi Vô Giới và căn cứ thành Nguyên Anh.
Chờ sao khi liên lạc xong, nàng vội triệu tập tu sĩ ở căn cứ, bắt đầu hội nghị.
“Gì cơ? Núi Vô Giới và thành Nguyên Anh cũng bị tập kích?” Đàm chủ quản nghe Vũ tỷ nói thế thì bật dậy.
“Đúng vậy, thành Nguyên Anh bên kia còn đỡ, chỉ bị huyết thú tấn công, nhưng bên núi Vô Giới thì khá điên cuồng, rất nhiều quỷ dị xâm lược.”
“Dù cuối cùng quỷ dị bị đánh lui, nhưng núi Vô Giới tổn thất nặng nề, rất nhiều tu sĩ trọng thương, còn có ngã xuống nữa.” Sắc mặt Vũ tỷ nặng nề giải thích.
“Đây… Chuyện… Không ngờ bọn chúng lại đồng thời tiến công cả ba căn cứ, số lượng của bọn chúng ngày càng đông đảo.” Đội trưởng Thiết Sơn nghiêm túc.
“Đúng vậy, dựa theo tình báo mà hai căn cứ cung cấp, trong lần xâm lược này của kẻ địch xuất hiện rất nhiều chủng tộc lạ lẫm, thực lực của mỗi con đều vô cùng mạnh.”
“May mà có Nguyên Tố Đại Lục các ngươi hỗ trợ, nếu không đại lục Trung Châu đã bị đồ diệt từ lâu.” Vũ tỷ nhìn đội trưởng Thiết Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận