Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 359. Tần Nguyệt chiến đấu một mình

Chương 359. Tần Nguyệt chiến đấu một mình
Bóng dáng mềm mại này không phải ai khác, chính là Tần Nguyệt duyên dáng yêu kiều. Lúc này nàng đang chiến đấu một mình, không có người giúp đỡ, càng không có bạn đồng hành.
Chỉ có một mình nàng đứng trong thú triều mênh mông, ngăn cản tà thú ngợp trời đến từ khắp nơi, không cho một con tà thú nào tiến vào nước Đại Hạ.
Máu tươi nhuộm đỏ quần áo trắng như tuyết của nàng, ngay cả mái tóc dài đen mượt cũng dính đầy máu của tà thú.
Nhưng nàng vẫn không lui về phía sau, vẫn nỗ lực điều động linh lực, tiêu diệt tà thú.
Gào gào gào!
Đám tà thú gào lên dữ dội, với số lượng khổng lồ, tà thú điên cuồng tiến lên, định giết chết Tần Nguyệt.
Nhưng, những con tà thú đó vừa tiến đến khu vực mười thước gần Tần Nguyệt, chưa kịp làm gì thì đã bị Hư Vô Hỏa Diễm thiêu chết, hóa thành tro bụi.
Chỉ là.
Thời gian trôi qua.
Tần Nguyệt cảm thấy số lượng tà thú càng ngày càng nhiều. Đám tà thú phía sau mạn hơn gấp mười lần, ngay cả tà thú Trúc Cơ kỳ cũng bắt đầu xuất hiện.
Tuy Tần Nguyệt có huyết mạch Phượng Hoàng, là Thiên Mệnh Chi Tử, nhưng đối mặt với đông đảo tà thú đáng sợ như vậy, nàng vẫn rơi vào cảnh nguy hiểm cực độ, có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào.
Nhưng Tần Nguyệt không hề chạy trốn, nàng tiếp tục ra sức chém giết, tuyệt đối không để bất cứ con tà thú nào tiến vào nước Đại Hạ, bởi vì nơi đó có sư tôn quan trọng nhất của nàng.
Nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào hay sinh vật nào làm tổn thương sư tôn của mình.
“Tần Nguyệt, ngươi trở về cùng ta đi. Ba mươi sáu nước Nam Vực nhất định phải diệt vong, sau đó nước Đại Hạ sẽ rơi vào hạo kiếp. Nơi này quá nguy hiểm, ngươi không thể bảo vệ được nơi này.”
Bóng dáng của hư ảo của đạo cô chậm rãi xuất hiện, giống như hình ảnh đung đưa trên không trung.
“Nhất định diệt vong? Thật vậy sao?” Tần Nguyệt vội vàng hỏi. Nàng thực lo lắng cho sư tôn ở nước Đại Hạ quốc.
“Đúng vậy, trên Sinh Mệnh Chi Thư có viết, vào đợt thiên tai thứ tư, Nam Vực sẽ trở thành luyện ngục giữa nhân gian.”
“Bây giờ tuy mới là đợt thiên tai thứ ba, nhưng sẽ có ít nhất một nửa các quốc gia của Nhân loại bị hủy diệt. Trở về đi, kiên trì của ngươi không có bất cứ ý nghĩa gì.” Hư ảnh của đạo cô nói.
“Nước Đại Hạ thì sao? Nước Đại Hạ cũng sẽ diệt vong sao? Trưởng lão Tần Bất Hối, ngài mạnh mẽ như vậy mà cũng không thể cứu nơi này sao?” Tần Nguyệt nôn nóng hỏi.
“Chúng ta đang chiến đấu ở Ngoại Vực, đây chỉ là hình chiếu hư ảo, nhiều nhất là đưa ngươi trở về. Chúng ta căn bản không có sức tiến hành cứu viện, chiến trường ở Ngoại Vực tàn khốc hơn nhiều.”
“Còn tương lai của nước Đại Hạ, tuy nó còn tồn tại, nhưng tương lai nhất định phải diệt vong, ngươi luôn muốn bảo vệ nước Đại Hạ, vì cái gì?” Đạo cô Tần Bất Hối hỏi.
“Sư tôn của ta ở nước Đại Hạ. Ta không thể trơ nhìn sư tôn xảy ra chuyện!” Tần Nguyệt trịnh trọng nói.
“Ngươi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như này có phải vì sư tôn của ngươi không? Ngươi cãi lại mệnh lệnh của Tông chủ, chạy đến nơi này giết tà thú, cũng là vì sư tôn của ngươi, phải không?” Tần Bất Hối cau mày hỏi.
“Sư tôn là người quan trọng nhất của ta. Ta cần phải bảo vệ hắn.” Tần Nguyệt kiên định nói.
“Ta đã nói với ngươi như thế nào! Làm Thiên Mệnh Chi Tử, ngươi phải cứu vớt toàn bộ thế giới, không thể vì sư tôn của ngươi mà từ bỏ việc cứu vớt càng nhiều người.”
“Ngươi biết không? Địa điểm làm nhiệm vụ ban đầu của ngươi là thành Hắc Thủy, nơi đó đang bị hải thú xâm chiếm. Ở đó có càng nhiều tu sĩ thiên tài cần được bảo vệ.”
“Ngọn lửa của ngươi có thể tạo nên tổn thương to lớn cho hải thú, nhưng vì sư tôn của mình, ngươi lại từ bỏ việc bảo vệ thành Hắc Thủy. Ngươi có biết việc này sẽ khiến cho rất nhiều người ở thành Hắc Thủy bị chôn vùi không?”
“Quan trọng là, trong tương lai, thành Hắc Thủy sẽ xuất hiện rất nhiều cường giả. Bọn họ sẽ trở thành thuộc hạ trung thành của ngươi, giúp ngươi trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Nhưng ngươi từ bỏ con đường này, lựa chọn bảo vệ sư tôn của ngươi. Ta nhớ rõ trước kia hắn chỉ là một võ giả bình thường.”
“Hắn còn phải ăn thiên tài địa bảo ta cho mới có thể có được linh căn, mới miễn cưỡng có thể tu tiên.”
“Thiên tài địa bảo này cũng đã đủ để ngươi trả hết ân tình mà ngươi thiếu hắn. Sao ngươi còn bảo vệ hắn như vậy? Vì hắn mà chôn vùi càng nhiều người, điều này có đáng giá không?”
Tần Bất Hối cau mày nói. Nàng cảm thấy Tần Nguyệt không biết cân nhắc lợi hại.
“Đáng giá, cho dù toàn bộ thế giới có bị chôn vùi, ta vẫn muốn bảo vệ sư tôn!” Tần Nguyệt kiên định nói.
“Ngươi điên thật rồi! Vì một kẻ yếu kém không thể trợ giúp mình mà từ bỏ nhiều trợ lực như vậy! Ngươi phải biết, ngươi là Thiên Mệnh Chi Tử, thành Hắc Thủy sẽ là thành trì trỗi dậy của ngươi!” Tần Bất Hối nhíu mày, nói.
“Sư tôn không yếu, hắn đã là tu sĩ kỳ Trúc Cơ kỳ, còn biết luyện đan chế phù, đặc biệt lợi hại.”
Tần nguyệt vừa giết quái vật, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghiêm lại. Nàng rất ghét có người nói Lý Hiên không tốt.
“Hắn chỉ là kỳ Trúc Cơ mà thôi. Trước kia hắn mạnh hơn nhiều so với ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã là Trúc Cơ trung kỳ, còn có huyết mạch tăng cường. Chiến lực của ngươi đạt tới tới Trúc Cơ đỉnh phong.”
“Hơn nữa huyết mạch của ngươi còn chưa thức tỉnh. Đến khi thức tỉnh, thực lực của ngươi sẽ tăng vọt, đến lúc đó chiến trường của ngươi sẽ càng rộng lớn hơn và sư tôn của ngươi hoàn toàn không thể giúp đỡ ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận