Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 143. Ta chắc chắn sẽ không ăn, thơm quá!

Chương 143. Ta chắc chắn sẽ không ăn, thơm quá!
"Không cần đâu, ta là người tu tiên, ăn linh mễ và linh mạch, với cả linh thực, đồ ăn ngon của loài người không phù hợp với ta." Lam bà bà lắc đầu từ chối.
Chủ yếu là sau khi trở thành người tu tiên, ăn linh mễ linh mạch rồi, Lam bà bà cảm thấy thức ăn của loài người quá khó ăn, vì vậy, cho dù không ăn ngũ cốc hoa màu gì thì nàng cũng sẽ không ăn thức ăn của loài người.
"Đồ ăn sư tôn làm rất ngon, lần trước sư tôn nấu cháo cho ta, ăn siêu cấp ngon."
Nhớ đến những chuyện đã xảy ra lúc trước, nghĩ đến chuyện sư tôn tự mình vào bếp nấu cháo cho mình, Tần Nguyệt cảm thấy rất hạnh phúc.
"Không cần, ta có Tích Cốc đan, ta không đi, ta ở trong phòng thủ hộ hai tiểu yêu thú này giúp các ngươi."
Nhìn về phía Tiểu Hắc Miêu và Tiểu Hắc Hùng, Lam bà bà từ chối một lần nữa.
"Hai con tiểu yêu thú này đang trong thời điểm mấu chốt của quá trình thức tỉnh, không thể bị quấy nhiễu, có ta ở đây, không ai có thể phiền đến bọn chúng."
"Vậy... Vậy cũng được, vậy thì làm phiền ngài rồi."
"Không sao, đi đi."
Lam bà bà vẫy tay chẳng hề để tâm, nàng căn bản là gai mắt với thức ăn của loài người, mặc dù là đồ ăn ngon do ngự trù trong cung làm cũng không ngon bằng linh mễ mà người tu tiên ăn.
Vì vậy Lan bà nội căn bản không thèm để ý tới, ngược lại là ngồi trên ghế với khuôn mặt đăm chiêu, suy nghĩ về chuyện yêu thú.
Cứ như vậy.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ rời đi, Lam bà bà ngồi lười, quan sát tình huống thức tỉnh của hai con tiểu yêu thú.
Kết quả là không lâu sau.
Một mùi thịt nhàn nhạt tràn ngập trong phòng, khiến Lam bà bà không khỏi hít hà, cảm thấy mùi hương này không tệ, rất thơm.
"Mặc dù hương vị hơi thơm nhưng chỉ vậy mà thôi, vẫn kém xa linh mễ."
Lam bà bà thản nhiên lẩm bẩm rồi tiếp tục ngồi trên ghế.
Kết quả, thời gian dần trôi.
Dần dần, mùi thịt dần đậm hơn, hơn nữa mùi thơm càng ngày càng dày, càng ngày càng thơm, ngay cả Lam bà bà cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Hừ, thức căn của con người cũng không phải đồ có linh lực, ăn không tốt cho người tu tiên, ta không ăn đâu." Lam bà bà ngẩng đầu lên và nói một cách chẳng để tâm.
Kết quả là chưa đầy năm phút sau khi nói xong câu này.
Một mùi thơm nồng nặc hơn tỏa ra khiến Lam bà bà càng lúc càng thèm, nước miếng không ngừng ứa ra.
"Chết tiệt, tại sao lại thơm như vậy? Món ngong trong hoàng cung nước Đại Hạ cũng không thơm thế này, sao lại làm được như thế này?"
Lam bà bà cố kìm nén sự thèm thuồng, chợt hối hận vì sao lại từ chối, nếu biết ngon như vậy, có chết cũng không từ chối.
"Chuyện này thực ra cũng là một loại rèn luyện với ta, ta chịu đựng sự hấp dẫn của hương thơm là có thể rèn luyện nội tâm mình, khiến bản thân mạnh hơn, ừ, ta chắc chắn sẽ không ăn miếng nào."
Lam bà bà gật đầu, cảm thấy đây là một phương pháp rèn luyện vô cùng tốt, quyết định không ăn miếng nào.
Ọt ọt ọt!
Tiếng bụng réo đột ngột vang lên khiến Lam bà bà hơi sững người.
Nàng vừa mới quyết định không ăn một miếng nào xong, kết quả không ngờ được là bụng lại réo luôn, điều này khiến Lam bà bà rất phiền muộn.
"Sớm biết là thơm như vậy, ta đã đi ra ăn cùng rồi."
Lam bà bà ước đến bên cửa sổ nhìn về phía tiểu viện.
Ở nơi đó.
Một thanh niên tuấn tú đang bận rộn cùng Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, trên giá nướng rất lớn, nướng thịt, và cách đó không xa là vài con gà và vịt đang quay trong lò.
Cảnh tượng này khiến Lam bà bà càng thèm ăn, ngửi được mùi hương đồ ăn ngon như vậy mà không thể ăn được, đúng là khó chịu như đang chịu cực hình.
Cũng tại thời điểm này.
Tiểu Hắc Hùng và Tiểu Hắc Miêu đang trong quá trình thức tỉnh đồng thời mở mắt ra, sau đó vèo cái đã lao ra khỏi phòng, trực tiếp lao ra ngoài xin đồ ăn ngon.
Quan trọng là hai con yêu thú này chưa hoàn thành quá trình thức tỉnh, thế nhưng đã trực tiếp làm gián đoạn việc này, đi ăn đồ ăn ngon.
Cảnh tượng này.
Lại một lần nữa khiến Lam bà bà nhìn đến choáng váng, đầu óc rối bời.
Bởi vì thời khắc thức tỉnh là vô cùng quan trọng với yêu thú, hễ là yêu thú thì đều sẽ dốc toàn bộ sức mạnh để thức tỉnh trong giai đoạn này, không dám tùy tiện dừng lại.
Kết quả là lúc này lại ngược lại.
Hai con yêu thú này lại mạnh mẽ ngừng quá trình thức tỉnh vì thức ăn ngon, chuyện này thực sự khiến Lam bà bà nghi ngờ nhân sinh.
"Má ơi, đây là lần đầu tiên ta thấy yêu thú cưỡng chế gián đoạn thức tỉnh vì đồ ăn ngon, yêu thú có huyết mạch thượng cổ tùy hứng như vậy sao?"
Lam bà bà đứng bên cửa sổ ngửi mùi hương thơm đậm đà đó, nhìn gà vịt quay vàng ươm, nàng hối hận vì đã từ chối lời mời ban nãy.
"Sau này, ta chắc chắn sẽ không khước từ nữa."
Lam bà bà thầm nói, ngồi trở lại trên ghế với gương mặt tối sầm, nhắm mắt tu hành trong sự đau khổ.
Bên ngoài.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ cũng thèm, không thể tin được món thịt nướng do sư tôn làm lại ngon như vậy.
Hương thơm như thấm vào ruột gan khiến các nàng không thể tin được vào khứu giác của bản thân.
"Sư tôn, thịt nướng ngươi làm thơm quá, thật lợi hại." Tần Nguyệt nói, trong mắt nàng như vụt sáng những ngôi sao nhỏ.
"Đúng thế, đúng thế, biết trước sư tôn nấu ăn ngon như vậy, ta ngày nào cũng sẽ quấn lấy sư tôn đòi ăn."
Tống Tiểu Mỹ cũng gật cái đầu nhỏ, liếm môi nhìn đồ ăn vàng óng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận