Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 485. Huyễn thuật ở Kim Thiền Cốc (2)

Chương 485. Huyễn thuật ở Kim Thiền Cốc (2)
“Ngươi biết cái gì? Linh hồn của ta và ngươi đã hoàn toàn dung hợp, thực lực của ngươi tương đương với thực lực của ta, nhiều nhất là ta nắm giữ nhiều năng lực đặc thù hơn ngươi.”
“Cho dù ngươi có giải phong ấn cho ta thì đó cũng chỉ là thủ đoạn tăng trưởng thực lực để nhanh chóng mạnh hơn mà thôi. Ta đã vĩnh viễn không thể tổn thương ngươi, mà ngươi cũng vĩnh viễn không thể tổn thương ta.”
“Mấu chốt là ngươi bị ảnh hưởng bởi huyễn thuật, ta cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, vô hình trung, ta có thêm một nhược điểm, thật là tức chết ta.”
Thôn Thiên Ma căm phẫn nói. Nó cảm thấy buồn bực đến cực điểm.
“Thì ra là vậy, không đúng, ta nhớ trước đây khi thăm dò bí cảnh ta cũng trúng huyễn thuật, là ngươi đánh thức ta.” A Ngốc cau mày nói.
“Khi đó độ dung hợp linh hồn của hai chúng ta mới 99%, còn kém 1%, hơn nữa huyễn thuật của sư tôn ngươi khá bá đạo, nên ta mới vô ý trúng chiêu.” Thôn Thiên càng thấy buồn bực hơn.
“Thì ra là thế.”
Gương mặt của A Ngốc có chút cổ quái. Hắn cảm thấy linh hồn là một phần nhỏ của nguyên nhân, phần lớn nguyên nhân là huyễn thuật của sư tôn tương đối mạnh, nên khiến cho Thôn Thiên Ma trúng chiêu.
“Vẻ mặt đấy của ngươi là sao? Nếu không phải vì ngươi, bản ma căn bản sẽ không trúng chiêu, đồ ngốc.” Thôn Thiên Ma giận dữ.
“Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi. Đường đường là Thôn Thiên Ma mà lại bị sư tôn ta tiện tay giải quyết bằng một huyễn thuật, nhất định trong lòng ngươi thấy rất không cân bằng.” A Ngốc an ủi.
“Đừng an ủi, ngươi có an ủi đâu, ngươi đang đâm vào tim ta. Nương ơi, thế mà ta lại bị một huyễn thuật nho nhỏ ảnh hưởng, vẫn là huyễn thuật mà Lý Hiên tùy tiện thi triển trên tảng đá, quá mất mặt.”
Thôn Thiên Ma căm phẫn. Nó cảm thấy nhảy có vào hồ cũng không rửa sạch, quá mất mặt.
Nhưng đây cũng là sự thật. Nó chỉ có thể giận dữ, chỉ có thể buồn rầu bực bội đè chuyện này xuống đáy lòng.
Trong tâm trạng như vậy, bọn họ tiếp tục trở về.
Khi còn cách Kim Thiền Cốc mười cây số, A Ngốc bị Thôn Thiên Ma gọi lại.
“Sao thế? Tại sao ngươi đột nhiên bảo ta dừng lại?” A Ngốc cau mày.
“A Ngốc, trong sơn cốc có thể vẫn còn che giấu huyễn thuật khác, tốt hơn hết là ngươi đừng đến quá gần, nếu không thì có thể sẽ trúng chiêu lần nữa.” Thôn Thiên Ma nói.
“Chuyện…”
Lông mày của A Ngốc ngày càng nhíu chặt, bởi vì hắn lo lắng cho sự an toàn của sư tôn, nhưng nếu trúng huyễn thuật lần nữa, hắn sẽ lại chạy thật xa.
“Đừng lo lắng, ngươi cứ ẩn núp ở chỗ này, ta giúp ngươi thăm dò Kim Thiền Cốc, nhìn xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.” Thôn Thiên Ma bắt đầu đưa ra biện pháp.
“Được thì được thoi, nhưng nếu ngươi lừa gạt ta thì sao?” A Ngốc cảnh giác.
“Ta sẽ trực tiếp chiếu lại hình ảnh, như vậy thì ta sẽ không lừa được ngươi.” Thôn Thiên Ma nói.
“Được.”
A Ngốc gật đầu, đồng ý với phương pháp này.
“Vậy ta bắt đầu đây, để ta xem tại sao Lý Hiên lại đến Kim Thiền Cốc, và tại sao hắn lại bị quỷ dị căm ghét như vậy.”
Thôn Thiên Ma tò mò khôn nguôi. Nó bắt đầu điều tra tình huống trong Kim Thiền Cốc thông qua thủ đoạn, đồng thời ngưng tụ ra một hình ảnh hư ảo trên không trung.
Nhưng vừa mới bắt đầu nhìn vào, hình ảnh hư ảo đa hơi rung lên rồi tiêu tán, sau đó Thôn Thiên Ma cũng chìm trong im lặng
“Sao thế? Mau chiếu hình ảnh đi chứ.” A Ngốc vội vàng nói.
“Ngươi… Sư tôn của ngươi vậy mà lại là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.” Thôn Thiên Ma khó tin nói.
“Kim Đan trung kỳ? Ngươi chắc không?”
A Ngốc kinh ngạc, không dám tin sư tôn lại là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Phải biết rằng, ngay cả người mạnh nhất Thanh Liên Tông cũng chỉ mới Trúc Cơ đại viên mãn mà thôi.
Nếu sư tôn là tu sĩ Kim Đan trung kỳ vậy hắn đã là người mạnh nhất tông môn.
Mấu chốt là sư tôn chưa bao giờ rời tông môn săn giết quỷ dị, điều này cũng khiến hắn bị rất nhiều người lên án, nói rằng sư tôn nhát gan sợ phiền phức, không dám đối chiến với quỷ dị.
Nếu sư tôn đã là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, dù không thể ngăn cản đội quân quỷ dị, tự vệ tuyệt đối không thành vấn đề, điều này cũng khiến A Ngốc không dám tin.
“Ta chắc chắn, vô cùng chắc chắn, khí tức bực này chắc chắn là Kim Đan trung kỳ. Sư tôn của ngươi che giấu quá sâu, hơn nữa…” Thôn Thiên Ma lại rơi vào im lặng lần nữa.
“Gì nữa? Nói mau.” A Ngốc lại thúc giục.
“Ngươi tự xem đi.”
Hình ảnh trên không trung dao động, người trong hình ảnh từ từ hiện ra.
Chỉ thấy trong hình ảnh.
Một nam tử tuấn mỹ mặc khôi giáp đứng trong hư không, đưa mắt nhìn xuống chúng sinh, nhìn xuống tất cả như một vị quân vương.
Mái tóc đen của hắn tung bay theo gió, khuôn mặt tuấn mỹ được khôi giáp làm nổi bật, càng lộ ra vẻ anh tuấn bất phàm.
Người này không phải ai khác, hắn chính là Lý Hiên, một Lý Hiên đang mặc một bộ khôi giáp dữ tợn.
Bộ khôi giáp này vô cùng đáng sợ, trên khôi giáp xuất hiện những chiếc gai nhọn, đồng thời tăng thêm rất nhiều lợi nhận có thể tổn thương người khác.
Phong cách này tuyệt đối là khôi giáp được thiết kế đặc biệt để chiến đấu, nó vô cùng thích hợp để chiến đấu.
Nhưng đây không phải điểm chính.
Điểm chính là trong hình ảnh, Lý Hiên đang giương cao cánh tay phải, linh lực cuồn cuộn từ hư hóa thực, nhanh chóng ảnh hưởng lên mảnh thiên địa này.
Rất nhanh.
Mưa rền gió dữ, sấm sét mưa gió bắt đầu rơi xuống, bão tuyết đáng sợ cũng ập đến, không ngừng lan rộng trong Kim Thiền Cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận