Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 164. Ta đã nói (3)

Chương 164. Ta đã nói (3)
Không chỉ thủ lĩnh thương đội ngơ ngác, người ở xung quanh cũng rất mờ mịt, bọn họ đều nghi ngờ liệu có phải Triệu thống lĩnh mất não rồi không, hơi không bình thường.
Cũng vào lúc này.
Bóng dáng Lý Hiên từ từ đi tới, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Lý Hiên tiểu huynh đệ muốn ra khỏi thành à, bây giờ trời đã gần tối, ngoài thành có lẽ không quá an toàn." Triệu thống lĩnh mỉm cười đi tới trước mặt Lý Hiên, giống như bạn bè tán gẫu.
"Có chút chuyện rời thành một chuyến, về mặt an toàn thì không cần lo lắng." Lý Hiên không để tâm lắc lắc đầu.
Triệu thống lĩnh nhìn Lý Hiên bình tĩnh thế, trong lòng càng cảm thấy trên người Lý Hiên có bảo vật người tu tiên để lại, nếu không thì không thể nào bình tĩnh như vậy.
Nghĩ tới Lý Hiên tương lai có lẽ sẽ thành thân với người tu tiên, sẽ có được chỗ dựa lớn mạnh, Triệu thống lĩnh càng trò chuyện thân thiết hơn với Lý Hiên.
"Cứ như vậy đi, ta có việc đi đây."
Lý Hiên làm gì có thời gian nói chuyện phiếm với Triệu thống lĩnh, nói sơ mấy câu đuổi đối phương đi, sau đó xông về phía ngoài cổng thành như thanh kiếm sắc bén.
Một màn như này.
Mọi người nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì thân phận của Triệu thống lĩnh rất cao, ở toà thành trì này đã được coi như là nhân vật có tiếng vang.
Nhưng hiện tại, thế mà có người không coi trọng Triệu thống lĩnh.
Mấu chốt là Triệu thống lĩnh còn mỉm cười, không hề có ý tức giận, cái này làm mọi người mơ hồ hiểu ra gì đó.
Thủ lĩnh của thương đội đương nhiên nhìn thấy một màn này, nhịn không được hỏi người bên cạnh: "Người trẻ tuổi này là ai? Ta hình như từng gặp ở đâu đó."
"Hắn là Lý Hiên của tiêu cục Bạch Vân, từng giúp chúng ta hộ tống hàng hóa, về sau chúng ta hợp tác với tiêu cục khác rồi nên không làm ăn với tiêu cục Bạch Vân nữa." Có người giải thích.
"Lý Hiên của tiêu cục Bạch Vân sao? Như vậy, từ nay về sau hàng hoá của chúng ta, đều giao cho tiêu cục Bạch Vân hộ tống." Thủ lĩnh thương đội nghiêm túc nói.
"Vâng, hội trưởng."
Mọi người gật đầu vô cùng tán thành, đều cảm thấy nên làm như vậy.
...
Ngoài cổng thành.
Sau khi chạy được một quãng, linh lực trên người Lý Hiên xao động, hắn đã sử dụng Thuật Khinh Thân.
Giây sau đó.
Lý Hiên chỉ cảm thấy người nhẹ như chim én, trên chân hơi dùng chút sức là có thể vọt đi rất xa, tốc độ chẳng những nhanh, mà còn rất thuận tiện.
Về sau.
Bóng dáng của Lý Hiên trực tiếp bay nhảy trong rừng núi, tiến về phía trước nhanh chóng như đi trên đất bằng, thậm chí có thể giẫm lên lá cây mà chạy, ung dung tiêu sái giống như thần tiên.
"Không tệ, không tệ, dùng Thuật Khinh Thân đi đường không những thuận tiện, thậm chí còn nhanh hơn cưỡi ngựa, cũng linh hoạt hơn, chủ yếu là không cần đi đường chính, trực tiếp đi đường tắt trong rừng núi là được."
Lý Hiên nhẹ nhàng bay nhảy, sau một tiếng đi đường, hắn vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái như cũ.
Giống như người bình thường đi vài bước vậy, sức lực hầu như không tiêu tốn.
Với hành trình đi đường nhanh nhẹn như thế này, Lý Hiên lĩnh hội Thuật Khinh Thân càng ngày càng sâu, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Đáng tiếc hắn cách đích đến quá xa, chỉ có thể phái Huyết Phân Thân cách tương đối gần đến chi viện trước.
...
Thời gian, quay lại hai tiếng trước đó.
Ngoài thôn Hạnh Hoa.
Trên đồng cỏ xanh mơn mởn.
Mấy đứa trẻ đuổi đánh A Ngốc, vừa đuổi đánh vừa mắng chửi. "Kẻ xấu xí, ta từng nói, gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần, ngươi còn dám ra ngoài, hôm nay phải dạy dỗ ngươi một trận."
"Đúng thế, lớn lên xấu như vậy, còn có mặt mũi ra ngoài gặp người, đáng đời ngươi bị đánh."
"Theo ta thấy, đuổi A Ngốc đi là được rồi, ai bảo hắn lớn lên xấu như vậy."
"Đúng thế!"
A Ngốc gầy yếu bị đánh thương tích khắp người, loạng choà loạng choạng.
Nhưng hắn không có lên tiếng, cũng không co ro cơ thể để bảo vệ mình như ngày thường, mà là bước đi lảo đảo, cúi thấp đầu chạy về phía trước.
Ánh mắt chất phác hắn từng có đã biến mất, thay vào đó là một vùng màu đỏ, giống như dòng máu đỏ thẫm.
"Thật sao? Thu Nhi thật sự bị bắt đi rồi sao?"
A Ngốc lảo đảo bước đi, trong miệng lẩm bẩm một mình, cái vảy trên mặt dần dần trở nên đen như mực.
"Thật đấy, cảnh tượng mới chiếu ra cho ngươi khi nãy đều là thật, thể chất đặc thù của Thu Nhi, bị luyện đan sư của Quỷ Thần Giáo phát hiện, chuẩn bị bắt đi luyện thành nhân đan."
Giọng nói âm trầm truyền vào trong đầu A Ngốc, làm màu máu trong mắt A Ngốc càng thêm nồng đậm.
"Nhân đan?" Giọng A Ngốc khàn khàn.
"Phải, một loại phương pháp luyện đan cấm kỵ, bỏ người sống sờ sờ vào trong lò luyện đan luyện đến chết, còn độc ác hơn Thôn Thiên Ma ta làm việc." Thôn Thiên Ma giải thích.
"Ngươi làm sao mà biết được? Những cảnh tượng đó nói không chừng là ảo giác do ngươi tạo ra cho ta." A Ngốc chịu đựng sự đánh mắng của mấy đứa trẻ xung quanh, tiếp tục chạy về phía trước.
"Ngươi quá xem thường ta rồi, Thôn Thiên Ma ta từ trước tới nay không dùng mưu mô quỷ kế, nếu không tin ngươi chạy nhanh lên, ở nghĩa địa có thể thấy được bọn họ. Những người đó dự định đợi tới tối, ở chỗ âm u luyện chế Thu Nhi tỷ của ngươi thành đan dược, mà ngươi hoàn toàn không có sức mạnh ngăn cản." Thôn Thiên Ma sâu xa nói.
A Ngốc im lặng, hắn gầy yếu không hề có sức mạnh, người duy nhất hắn có thể nhờ cậy là Thôn Thiên Ma.
Chỉ cần cùng Thôn Thiên Ma hợp thành một thể, hắn có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ, có thể chiếm trời đoạt đất, tiến hoá vô hạn, trở thành sự tồn tại khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận