Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 393. Sở Vãn Thu hại nước hại dân

Chương 393. Sở Vãn Thu hại nước hại dân
"Đương nhiên, ngươi là Hội chủ của Hội Thiên Mệnh Cứu Thế, ngươi có được sự công nhận của Sinh Mệnh Chi Thư, lại có huyết mạch đặc thù, ngươi nhất định có thể giải quyết vấn đề ở nơi đây."
Đường Khả Nhi vội vàng nói, rất lo lắng sẽ nghe được tin không hay.
"Ngươi quá đề cao ta, nếu như có thể giải quyết vấn đề của Mạc Bắc, tội gì ta phải kéo dài cho tới bây giờ."
Sở Vãn Thu thở dài thật sâu, hắc bào rộng lớn vẫn không thể che được thân hình với những đường cong lả lướt của nàng.
"Thật sự không có cách nào sao? Cả Mạc Bắc có ngàn vạn bách tính, nếu không thể giải quyết được vấn đề này, e rằng mấy tỷ bách tính này sẽ chết." Đường Khả Nhi lo lắng nói.
"Mạc Bắc đã quá lâu không có mưa, là dòng sông cả của toàn bộ Mạc Bắc, nước nguồn trong sông Mạc Bắc đã khô cạn rồi, cộng thêm địa thế quá cao, cho dù khai mương đào kênh cũng không được.”
Trừ khi thượng nguồn sông Mạc Bắc có lượng mưa lớn, đồng thời lượng nước mưa cũng dồi dào thì nước có thể thuận theo mạng lưới sông ngòi của sông Mạc Sông để vận chuyển nước nguồn xuống cho cả Mạc Bắc.”
“Đáng tiếc là Mạc Bắc khô cằn gần như không có lấy một hạt mưa, cộng thêm sự ảnh hưởng của hắc khí, chỉ một cơn mưa nhỏ không đủ để thể thay đổi mọi chuyện.”
“Ta đã từng phóng thích thuật hàng vũ ở phạm vi lớn, tiếc là thi triển liên tục nhiều lần cũng chỉ có lượng mưa rất nhỏ rơi xuống, chủ yếu là do sự ảnh hưởng của hắc khí quá lớn, nước mưa không thể rơi xuống được."
Ngự tỷ hắc bào Sở Vãn Thu bất lực lắc đầu, lưỡi hái tử thần khổng lồ sau lưng lóe hắc quang.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Ta không thể đứng đó nhìn những bách tính này chết đi được!" Đường Khả Nhi nói một cách đau đớn.
"Trừ di cư ra thì ta không nghĩ được cách nào khác, dựa theo ghi chép của Thiên Mệnh Chi Thư, sau lần thiên tai thứ ba thì Nam Vực chỉ còn lại mười sáu nước.”
“Trong đó, nước Mạc Bắc vì nước sông khô cạn, bách tính Mạc Bắc chỉ có thể rời xa quê hương, di chuyển đến nước Đại Hán, trong quá trình này có rất nhiều người đã chết, nước Mạc Bắc cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.”
“Đương nhiên, vì Võ Thạch của Táng Nguyệt Tông mà ba mươi sáu nước Nam Vực đã được giải cứu. Nhưng vấn đề của Mạc Bắc trước sau vẫn luôn tồn tại, vẫn là vấn đề vô cùng nan giải, trừ khi chúng ta có thể tìm ra người thần bí đó." Con ngươi như làn nước mùa thu của Sở Vãn Thu lóe lên, nói.
"Người thần bí?" Đường Khả Nhi nghi hoặc.
"Chính là người sử dụng Văn Tự Thần Bí, đã liên tục giải cứu Nam Vực, ta cảm thấy hắn có thể giải quyết vấn đề. Đáng tiếc là không thể tìm được tin tức liên qua, sau khi Võ Thạch của Táng Nguyệt Tông biến mất, đến bây giờ vẫn không biết người thần bí đó là ai."
Đôi môi đỏ mọng của Sở Vãn Thu khẽ hé mở, âm thanh mềm mại vang vọng trong không rung, dường như cực kỳ tò mò với người thần bí đó.
"Người thần bí đó quả thực phi phàm, đáng tiếc là không tìm được người, chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách thôi." Đường Khả Nhi thở dài.
"Vậy chỉ có thể chuyển đi thôi." Sở Vãn Thu nói.
"Nhưng di chuyển ngàn vạn bách tính, phải vượt qua Thập Vạn Đại Sơn nguy hiểm, chuyện này quá mạo hiểm. Chúng ta đều biết trong Thập Vạn Đại Sơn có các loại trùng độc, kiến độc, thực vật độc,…
“Còn có các loại quỷ dị, yêu ma, yêu thú, nguy hiểm chưa biết đến đang ẩn nấp. Chuyện này sẽ khiến rất nhiều người chết." Đường Khả Nhi lo lắng nói.
"Không còn cách nào khác, đây là con đường duy nhất, trừ khi ông trời mở mắt, hạ một cơn mưa rào ngàn dặm cho Mạc Bắc. Cho dù chỉ là kéo dài một canh giờ thôi thì cũng đủ để giải quyết vấn đề nước nguồn rồi." Sở Vãn Thu nói.
"Sao có thể! Trong lịch sử của Mạc Bắc chưa từng xuất hiện mưa dài như thế." Đường Khả Nhi thở dài.
"Đúng vậy, thật lòng mong là có anh hùng cái thế nào đó giải cứu đất nước tuyệt vọng này, mang lại ánh bình minh cho quốc gia này.”
“Nếu thật sự có người như thế, ta nhất định sẽ nghĩ cách gả cho hắn, vậy ta sẽ chẳng phải khổ sở như lúc này nữa."
Sở Vãn Thu xoa bờ vai trái yếu mềm, máu mơ hồ thấm ướt nơi đó, rõ ràng là nàng bị trọng thương.
Đùng đoàng!
Âm thanh của sấm sét đột nhiên vang lên trên bầu trời.
Tiếp theo là mây đen ùn ùn kéo đến, từ bốn phương tám hướng kéo đến như thủy triều, dần che phủ mảnh trời này trong ánh mắt không dám tin của Sở Vãn Thu.
Cùng với mây đen trên trời càng ngày càng dày, bầu trời cũng dần âm u, hạt mưa to nhưu hạt đậu nhanh chóng rơi từ trên trời xuống, ào ào không ngừng.
Sở Vãn Thu vừa nói dứt câu nhìn sự thay đổi giống như nghịch thiên này, nhìn mây đen không thấy điểm cuối, nghe tiếng mưa rơi ào ào, đầu óc nàng hơi choáng váng.
Bởi vì cơn mưa này quá lớn, thực sự là mưa như trút nước, Mặc Bắc chưa từng xuất hiện cơn mưa nào to như vậy.
Mà bây giờ, câu nói muốn gả cho người tac của nàng vừa vang lên xong thì bầu trời đột nhiên mưa to, kết hợp với tầng mây dày đặc đó, rõ ràng là dấu hiệu sẽ mưa trong thời gian dài.
Cảnh tượng như thế quả thật là khó mà tưởng tượng được, ngay cả Sở Vãn Thu cũng nhìn đến mức có chút sững sờ.
"Vãn Thu tỷ, ngươi nhìn thấy không? Mưa rồi, hơn nữa còn là mưa lớn như vậy nữa, quá tốt rồi, Mạc Bắc được cứu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận