Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 486. Gió bảo tai họa nổi lên

Chương 486. Gió bảo tai họa nổi lên
Nhưng đây vẫn chưa phải điểm chính.
Điểm chính là Lý Hiên tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, một loạt phù văn trận pháp thần bí được hắn bắn ra, rơi vào trong sơn cốc, tạo thành những trận pháp mạnh mẽ.
Và xung quanh sơn cốc.
Đông đảo người đội đấu lạp đang bận rộn, bọn họ nhanh chóng bố trí cạm bẫy, bố trí trận pháp, bố trí các loại cơ quan trong và xung quanh sơn cốc.
Khí tức của những người đội đấu lạp này chỉ có Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng số lượng của bọn họ quá nhiều, có khoảng hơn một vạn.
Hơn nữa, lần này, những người đội đấu lạp có chút khác biệt, trên người bọn họ cũng có mặc khải giáp.
Những bộ khải giáp này đều hết sức dữ tợn, có rất nhiều gai, trông dị thường sắc bén, rõ ràng cũng được thiết kế để chiến đấu.
“Nhìn thấy không? Hình ảnh như vậy đủ để chứng minh sư tôn của ngươi là thủ lĩnh của người đội đấu lạp.”
“Nói cách khác, người âm thầm cứu Nam Vực nhiều lần, người vẫn luôn một lòng bảo vệ Nam Vực là sư tôn của ngươi.”
“Chẳng trách quỷ dị lại căm ghét sư tôn ngươi như vậy, tình nguyện hiến tế hơn ngàn vạn quỷ dị để tìm ra sư tôn của ngươi.”
“Bây giờ nhìn lại, quỷ dị thật sự là bị sư tôn của ngươi đánh đau.”
“Nên chúng mới hận sư tôn ngươi thấu xương.”
“Nhưng ở Thanh Liên Tông, ta nghe thấy không ít người nói sư tôn của ngươi là nhát gan sợ phiền, không dám đối chiến với quỷ dị.”
“Bây giờ, nhìn hình ảnh này, ta thật sự cảm thấy trong giá lạnh và nghẹn lòng thay sư tôn ngươi.”
“A Ngốc, giải phong ấn đi, chúng ta đi giết sạch lũ rác rưởi Thanh Liên Tông. Bọn chúng không có tư cách hạ thấp sư tôn của ngươi.” Thôn Thiên Ma u ám nói.
Đáng tiếc là A Ngốc không trả lời, hắn chỉ ngơ ngác nhìn hình ảnh trên không trung. Một lúc lâu sau, giọng nói run rẩy của hắn mới cất lên.
“Ra là sư tôn, thì ra là sư tôn, thì ra người vẫn cứ lẳng lặng bảo vệ Nam Vực là sư tôn, ta nên nghĩ đến từ trước mới phải.”
“Người tốt bụng như vậy, nguyện ý bảo vệ Nhân tộc, còn ai khác ngoài sư tôn.”
“Hơn nữa, trước kia có một lần ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, sắp không chịu được nữa thì một người đội đấu lạp xuất hiện và cứu ta.”
“Nói cách khác, sư tôn vẫn luôn âm thầm giúp đỡ ta, luôn âm thầm chiếu cố ta, còn bảo vệ vô số bách tính Nam Vực.”
“Đúng vậy, sư tôn của ngươi là người tốt nhất trên đời này, nhưng người của Thanh Liên Tông lại ngấm ngầm chặc lưỡi, nói sư tôn ngươi không tốt, bài xích sư tôn ngươi.”
“Những kẻ nói mát này phải bị giết. A Ngốc, giải phong ấn đi, chúng ta trở về giết sạch đám người của Thanh Liên Tông.” Thôn Thiên Ma dụ dỗ.
“Những người đó quả thật đáng chết, nhưng sư tôn càng hy vọng ta không bị ngươi ảnh hưởng. Ta không thể để hắn tiếp tục lo lắng cho ta, trên lưng hắn đã vác quá nhiều gánh nặng.”
A Ngốc thở dài, cảm thấy không đáng thay sư tôn và cũng đau lòng cho sự trả giá của sư tôn.
“Ngươi yên tâm, chúng ta đã dung hợp thành một rồi. Ta vĩnh viễn không thể tổn thương ngươi. Ngươi chắc hẳn cũng cảm thụ được đúng không?” Thôn Thiên Ma nói.
“Chuyện…”
A Ngốc không biết trả lời thế nào, bởi vì thời gian trôi qua, hắn phát hiện quả thật là bản thân đã dần dung hợp với Thôn Thiên Ma, linh hồn của hai bên đã dung hợp với nhau.
Thậm chí linh hồn của hắn còn chủ động dung nhập vào trong phong ấn và bắt đầu dung hợp, nhưng sự dung hợp này còn chưa đạt tới trăm phần trăm, vẫn có nguy hiểm tiềm ẩn.
Vì thế A Ngốc không nói gì thêm nữa, hắn chỉ yên lặng nhìn, kính sợ nhìn hình ảnh hư ảo.
Đế quốc Phượng Hoàng.
Tần Nguyệt mặc đế bào sang quý, cao ngạo lãnh diễm ngồi trên ngai vàng, đôi mắt đen nhánh quét qua thần tử phía dưới.
“Nữ Đế bệ hạ, chúng ta đã tìm được tổng cộng chín mươi bảy quả tiến hóa và quả dung hợp, hơn nữa cũng tìm thấy hơn sáu mươi quả ở các quốc gia xung quanh, có thể vận chuyển tới đây trong một ngày.”
“Ngoài ra, còn có một trái cây thần bí đang được vận chuyển đến, nó có thể đến trong nửa ngày.” Đại trưởng lão của Trưởng Lão Viện cung kính báo cáo.
“Trái cây thần bí? Không biết công hiệu của nó ra sao?” Tần Nguyệt ngồi trên ngai vàng hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, công hiệu của loại trái cây đó đến nay vẫn còn là điều bí ẩn, nhưng ta bảo đảm nó vô cùng trân quý, vô cùng vô cùng trân quý, chỉ không biết công hiệu cụ thể.”
“Ừ, mau mau vận chuyển tới đây đi.” Tần Nguyệt nói xong, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe tia sáng đỏ. Nàng quay đầu nhìn về hướng Nam Vực.
Không biết tại sao, nàng luôn có cảm giác sắp có chuyện xảy ra, điều này khiến nàng cứ lo lắng cho sư tôn, rất muốn trở về xem một chút.
Nhưng Tần Bất Hối đang chiến đấu ở Ngoại Vực, không có biện pháp đưa nàng trở về. Nếu đi Nam Vực, Tần Nguyệt phải vượt qua biển Vô Tận, việc này sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
“Đại trưởng lão, đế quốc Phượng Hoàng chúng ta có mấy vị đại tu sĩ Nguyên Anh?”
“Hồi bẩm bệ hạ, chúng ta có tổng cộng bốn vị đại tu sĩ Nguyên Anh, đều đang chiến đấu ở Ngoại Vực. Bọn họ là người thủ hộ của đế quốc, cũng biết chuyện của ngài.”
“Bốn người thủ hộ đều đã gửi tin về, bọn họ đều nhất trí tán thành đế vị của ngài, bảo chúng ta toàn lực giúp đỡ ngài.” Đại trưởng lão vội vàng trả lời.
“Ừ, có đường tắt nào có thể nhanh chóng đến Nam Vực không?” Tần Nguyệt tiếp tục hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận