Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 414. Cẩn thận chính ngươi

Chương 414. Cẩn thận chính ngươi
“Trái cây màu đỏ này được gọi là quả dung nham siêu cấp, có thể khiến nó nhanh chóng tiến hóa. Ngươi hấp thu bằng linh hồn đi, tuyệt đối sẽ là thu hoạch lớn.”
Tiểu Thứ Vị đung đưa phần lưng, một trái cây tỏa ra ngọn lửa sáng lên, khiến cho dung nham xung quanh không ngừng sôi trào.
Sau đó, trái cây bay đến trước mặt Lý Hiên, trôi lơ lửng trong không trung.
“Cảm ơn.”
Linh hồn của Lý Hiên rời khỏi thân xác, nhặt quả dung nham siêu cấp và nuốt vào không chút do dự.
“Gào!”
Một tiếng gầm rung trời vang lên từ đằng xa.
Người đá lớn mới đi được ngàn thước thì thân hình biến hóa kịch liệt, sỏi đá trên người nhanh chóng lăn lộn, không ngừng rơi rụng lả tả.
Khi sỏi đá rơi xuống, vóc dáng người đá lớn càng ngày càng nhỏ, dần dần biến thành một hòn đá nhỏ có kích thước bằng ngọn nến.
Đến bước này, nó không còn co lại nữa mà bắt đầu lớn lên. Hòn đá bắt đầu điên cuồng hấp thu dung nham từ bốn phương tám hướng xung quanh, tăng cường cho thân thể.
Vóc dáng của nó nhanh chóng bành trướng và tăng cường kịch liệt. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nó đã trở thành một thứ khổng lồ, cao lớn như một ngọn núi.
‘Tinh! Triệu Hồi Đại Người Đá của ngài tiến hóa siêu cấp, thăng cấp thành Triệu Hồi Dung Nham Cự Nhân, sức mạnh tăng lên theo ngài, vĩnh viễn cùng cảnh giới với ngài.’
Giọng nói máy móc vang lên trong đầu.
Nghe thấy giọng nói này, Lý Hiên nhìn sang phía Dung Nham Cự Nhân như một ngọn núi, nhìn thân thể hùng tráng, nhìn ngọn lửa cuồn cuộn thiêu đốt khắp người và cả bộ giáp bằng nham thạch kiên cố hơn cả.
Lý Hiên không khỏi nở nụ cười, nhất là khi nghĩ đến việc sức mạnh của Dung Nham Cự Nhân sẽ tăng lên theo mình nên không cần ăn quả tiến hóa nữa, hắn liền rất vui mừng khôn nguôi.
“Cảm ơn Tiểu Thứ Vị.”
Lý Hiên cảm kích nhìn Tiểu Thứ Vị. Một bữa ăn ngon không thể đổi được nhiều thứ tốt như vậy, Tiểu Thứ Vị có thể đưa trái dung nham cho hắn, là đã tương đối quan tâm hắn.
Vì vậy, hắn không xin thêm trái cây của Tiểu Thứ Vị nữa mà mỉm cười nói.
“Tiểu Thứ Vị, tiếp theo đây ta sẽ nấu ngươi một bữa tiệc thịnh soạn, để ngươi thưởng thức món ngon trong thiên hạ.”
“Ưm ưm. Cảm ơn ngươi, Lý Hiên, cảm ơn rất nhiều.”
Tiểu Thứ Vị rất vui vẻ làm động tác nhảy nhót vui mừng, đôi chân nhỏ bật lên và cánh tay phải giương cao.
Hành động đáng yêu này cũng làm không khí nơi này sôi nổi hơn, ngay cả Lý Hiên cũng bị ảnh hưởng.
Không lâu sau.
Dung Nham Cự Nhân trở về với một con heo răng nanh, bắt đầu hỗ trợ xử lý đồ ăn.
Một giờ sau.
Một món ăn mới ra đời.
Tiểu Thứ Vị hưng phấn ngấu nghiến ăn, bên cạnh là bờ biển dung nham cuồn cuộn mà vẫn ăn như gió cuốn.
Một ngày sau.
Lý Hiên ôm Tần Nguyệt được tiên khí bảo vệ, tạm biệt Tiểu Thứ Vị, từng bước tiến về phía biển dung nham, kiên định và dứt khoát bước vào cửa thứ mười hai.
“Phải tin tưởng bản thân, ngươi nhất định có thể vượt qua. Ta chờ ngươi ở tầng mười hai. Nhớ kỹ, phải cẩn thận chính mình.”
Tiểu Thứ Vị vẫy tay từ biệt, bóng dáng dần trở nên hư ảo, sau đó hoàn toàn biến mất.
Lý Hiên cẩn thận suy ngẫm những lời mà Tiểu Thứ Vị để lại, trong mắt hắn lóe lên sự nghi hoặc.
“Phải cẩn thận chính mình? Xem ra, cửa thứ mười hai rất khác biệt.”
Lý Hiên đi từng bước, dần tiến vào bên trong biển dung nham. Trong nhiệt độ cao đến đáng sợ và ngọn lửa thiêu đốt, hắn đi tới khu vực cuối cùng của cửa thứ mười một.
Gào gào gào!
Một tiếng gầm giận dữ từ trong dung nham truyền tới, tất cả sinh vật màu đỏ trông giống cá sấu vọt tới, giương cái miệng to như chậu máu ra, xông về phía Lý Hiên.
Nhưng những con quái vật này chưa kịp đến gần thì đã bị Dung Nham Cự Nhân quật ngã, bóp nát trong quằn quại.
Trận chém giết diễn ra trong ngọn lửa, Dung Nham Cự Nhân trung thành đi đầu mở đường cho Lý Hiên như một bức tường, chém giết tất cả quái vật dám đến gần.
Thời gian trôi đi trong quá trình chém giết thế này.
Trải qua bảy ngày bảy đêm trong biển dung nham, Lý Hiên rốt cuộc cũng đi đến điểm cuối, nhìn thấy một cánh cổng không gian hư ảo.
Bên phải của cổng không gian có một cột trụ bằng bạch ngọc, trên cột viết một dòng chữ màu máu méo mó.
‘Bí cảnh Linh Hồn, lối vào tầng mười hai’
“Cuối cùng cũng đến.”
Lý Hiên bước chân vào cánh cổng không gian thứ mười hai với sự tò mò. Hắn hoàn toàn đột phá giới hạn của cửa ải này và trở thành nhân loại đầu tiên vượt qua cửa thứ mười một.
Ngoại giới.
Lối vào bí cảnh.
Khi Lý Hiên đi vào cửa thứ mười hai.
Một cột sáng cao ngất xông thẳng lên trời, tựa như là một cây cột trụ trời cuồn cuộn hội tụ trên bầu trời.
Sự biến hóa đột ngột này khiến Tần Bất Hối và Tiểu Khả Ái ở cửa bí cảnh kinh ngạc trợn mắt, nhìn lên bầu trời với vẻ khó tin.
“Thông… Đã thông qua ải thứ mười một rồi? Vậy mà đã thông qua cửa thứ mười một! Đây là cửa ải mà ngay cả Nguyệt phán xử cũng không thể vượt qua.” Tiểu Khả Ái sợ hãi nói.
“Quá giỏi, chúng ta lại có thể chứng kiến một sự kiện mang tính lịch sử. Chúng ta đã chứng kiến một cảnh tượng nghịch thiên.” Đôi mặt của Tần Bất Hối cũng có vẻ rung động.
“Nhưng, rốt cuộc là ai đã thông qua cửa thứ mười một?” Tiểu Khả Ái gãi đầu nói.
“Có phải là Tần Nguyệt không? Trong bí cảnh chỉ có mỗi mình nàng.” Tần Bất Hối nghĩ tới Tần Nguyệt.
“Ta không biết. Bây giờ ta cũng hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Quan trọng là, với thực lực của Tần Nguyệt, nàng căn bản không thể thông qua cửa thứ mười một.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận