Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 684. Phiên ngoại 3: Một ngày tăng một bậc (2)

Chương 684. Phiên ngoại 3: Một ngày tăng một bậc (2)
Sau khi nhìn thấy gốc cây đó bình yên vô sự bên trong, lúc này hắn mới yên tâm, sau đó trèo xuống dưới tán cây, quay người đi về phía cỏ Bách Linh.
Khoảng cách giữa cây Thảo Môi và cỏ Bách Linh không xa, Lý Hiên chỉ đi một chốc là đã nhìn thấy cỏ Bách Linh.
Lúc này, cỏ Bách Linh vô cùng tươi ngon, nhẹ nhàng đung đưa trong gió nhẹ, hương hoa thoang thoảng mà nó tỏa ra cũng rất dễ chịu, khiến Lý Hiên không khỏi hít một hơi thật sâu.
Cứ như vậy, Lý Hiên bước đến giữa hương hoa, hắn chậm rãi hái chúng.
"Ta nên ăn nó như thế nào đây? Trí nhớ trong đầu ta quá ít, bỏ đi, trở về hỏi xem."
Lý Hiên xách theo cỏ Bách Linh trở về, hắn định hỏi ý kiến hai con thỏ xám lớn.
Bên kia.
Hôi Đại và Hôi Nhị đang nói chuyện với vương tử Thỏ Tím, chúng đanh nhắc đến chuyện tăng cường sức mạnh.
"Hôi Đại, Hôi Nhị, cỏ Bách Linh thật sự có thể tăng lên một đẳng sao?" Vương tử Thỏ Tím vừa ăn cỏ vừa hỏi.
"Đương nhiên, cỏ Bách Linh đó chỉ xuất hiện sau Đêm Hắc Ám, hơn nữa rất ngẫu nhiên. Chúng ta đã từng thử tìm kiếm nhưng rất khó tìm, thỉnh thoảng mới may mắn gặp được cỏ Bách Linh thì đều bị Lộc Cảm Tri nhanh chân đến trước, cơ hội chúng ta lấy được là rất ít." Hôi Đại bất đắc dĩ giải thích.
"Ra là thế, xem ra chuyện có được cỏ Bách Linh quả thật không dễ dàng, đáng tiếc." Vương tử Thỏ Tím tiếp tục ăn cỏ trong khi thở dài.
Cũng tại thời điểm này.
Lý Hiên chậm rãi từ bên ngoài bước vào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những con thỏ.
Sau khi nhìn thấy cỏ Bách Linh Lý Hiên đang cầm, chúng nó kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.
"Nên sử dụng cỏ Bách Linh như thế nào? Ăn trực tiếp sao?" Lý Hiên hỏi.
"Đúng, về cơ bản tất cả thứ tốt đều ăn trực tiếp." Hôi Đại vội vàng nói.
"Được."
Lý Hiên nhét cỏ Bách Linh vào miệng và nhai nó, cắn vài miếng là xong.
Một giây sau.
Ánh sáng màu trắng lập lòe trên cơ thể Lý Hiên, thực lực của hắn rõ ràng đã đạt đến nhất giai nhị đẳng.
"Chuyện..."
Nhìn Lý Hiên ăn sạch cỏ Bách Linh, nhìn ánh sáng màu trắng tỏa ra xung quanh cơ thể Lý Hiên, trong mắt lũ thỏ ánh lên sự ghen tị nồng đậm, đặc biệt là vương tử Thỏ Tím.
Vừa rồi nó chăm chỉ ăn uống như vậy là để tranh thủ đạt đến nhất giai nhị đẳng trong vòng mười ngày, chỉ có như vậy nói mới có thể thu hút sự chú ý của Lý Hiên.
Kết quả giờ thì hay rồi.
Nó vừa mới ăn trong chốc lát, còn Lý Hiên thì đã thăng đến nhất giai nhị đẳng rồi, thoáng cái kéo xa sự chênh lệch, chuyện này khiến trái tim vương tử Thỏ Tím vô cùng khó chịu.
Còn về phần hai con thỏ xám lớn, bọn chúng cũng vô cùng hâm mộ.
Là những con thỏ hậu cần trưởng thành, chúng chỉ mới được ăn cỏ Bách Linh một lần, lại còn chỉ được ăn một chiếc lá.
Quan trọng là chúng nó phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể tìm thấy một gốc cỏ Bách Linh, quá trình này rất khó khăn.
Nhưng hiện tại thì hay rồi, Lý Hiên mới vừa sinh ra một ngày đã mang về cả một gốc cây hoàn chỉnh và ăn sạch, điều này thực sự khiến chúng nó ghen tị.
Thật đáng tiếc là chúng nó chỉ có thể ghen tị, bởi vì chúng nó không may mắn được như Lý Hiên, chỉ có thể nhìn.
"Ồ?"
Lý Hiên đột ngột quay đầu nhìn về xa cách đó hơn chín trượng.
Từ Góc Nhìn Thượng Đế của hắn, một con mai hoa lộc ngậm hai gốc cỏ Bách Linh đang từ bên ngoài mười trượng bước vào tầm mắt hắn, đang đi về phía vị trí trước đó hắn hái gốc cỏ Bách Linh.
Nhìn hai gốc cỏ Bách Linh con hươu sao mang theo, ánh sáng trong đôi mắt Lý Hiên lóe lên, hắn muốn lấy chúng.
"Công chúa Thỏ, ngươi sao thế?" Hôi Đại vội hỏi, cho rằng nó có chuyện gì.
"Không sao, ta lại ra ngoài đi dạo một vòng."
Lý Hiên không nói gì thêm nữa, mà quay người và bước ra khỏi hốc cây, dần đi xa.
Thấy cảnh tượng này, vương tử Thỏ Tím định nói gì đó, nhưng nghĩ đến sự cách biệt thực lực giữa đôi bên, nó chỉ có thể nắm lấy cỏ khô trong căm hờn, bắt đầu gặm cỏ trong ấm ức.
Nơi khác.
Sau khi Lý Hiên rời khỏi hốc cây thì nhanh chóng tiến về phía xa kia.
Hắn định kiểm tra sức mạnh của mai hoa lộc một chút, nếu như có thể giải quyết nó, vậy thì hắn sẽ cướp cỏ Bách Linh.
Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Lý Hiên nhanh chóng lướt đi trong rừng rậm, lướt qua như một cái bóng màu trắng.
Rất nhanh.
Hắn đã đến nơi cách mai hoa lộc đó hơn ba trăm thước, đứng trên một tảng đá lớn và đánh giá đối phương.
Mai hoa lộc cũng phát hiện ra Lý Hiên, nó quay sang nhìn Lý Hiên rồi không đếm xỉa đến, dường như không cảm thấy Lý Hiên có thể tạo ra uy hiếp đối với nó.
"Sinh vật Thần Vực nhị giai, ta không nhận thấy cảm giác nguy hiểm, không biết thực lực của nó như thế nào."
Lý Hiên vận động cơ thể, tiếp tục cất bước về phía trước.
"Cút ngay, nếu không ta giết ngươi."
Con mai hoa lộc ngừng bước, chân trước đạp thật mạnh xuống mặt đất, trông gắt gỏng như thể sắp tấn công.
"Giết ta sao?"
Lý Hiên nheo mắt lại, lại cảm nhận một chút nữa, vẫn không hề cảm nhận được cảm giác nguy cơ.
Điều này cũng khiến Lý Hiên cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục bất bước đi về phía trước.
Thấy cảnh này, trong mắt con mai hoa lộc lóe lên sự tức giận, nó quát lớn: "Một sinh vật Thần Vực nhất giai cỏn con mà dám khiêu khích ta sao, đi chết đi!"
Rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận