Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 400. Bí cảnh Linh Hồn

Chương 400. Bí cảnh Linh Hồn
Lời vừa dứt.
Lý Hiên quay người đi vào bên trong tiểu viện thuộc khu ngự thú.
?
Các đệ tử Thanh Liên Tông xung quanh đang quan sát trận chiến, thấy cảnh tượng kỳ quặc này thì đều ngỡ ngàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng vừa rồi vẫn còn trong dáng vẻ đang giương cung bạt kiếm, sao đột nhiên đã đi vào trong rồi, chuyện này khiến mọi người rất khó hiểu.
Nhưng điều khiến mọi người càng khó hiểu hơn là Kiếm Si, hắn vậy mà lại đứng tại chỗ trong thế chuẩn bị tấn công, đứng bất động như tượng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao Kiếm Si sư huynh lại đứng bất động thế?"
"Đúng vậy, vậy mà không cản Lý Hiên rời đi, không phải Kiếm Si sư huynh muốn thách đấu sao? Sao là đứng đực ra đó vậy?"
"Không đúng, không đúng ở đâu rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì tai sao Kiếm Si sư huynh lại đột nhiên bất động chứ."
"Đi, chúng ta đến phía trước nhìn xem."
Đông đảo đệ tử Thanh Liên Tông tiến lên phía trước, cẩn thận kiểm tra xem là chuyện gì đã xảy ra, đến khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Kiếm Si, mọi người đều sững sờ.
Bởi vì Kiếm Si đang đứng đó mỉm cười, cầm kiếm cười ngốc như một thằng đần, và trong đôi mắt hắn lại xuất hiện trạng thái mơ màng giống như đã chìm trong ảo giác.
"Không hay rồi, là huyễn thuật, Kiếm Si sư huynh trúng huyễn thuật rồi."
"Huyễn thuật đáng sợ quá, Kiếm Si sư huynh là Trúc Cơ trung kỳ, đến cả hắn cũng trúng chiêu, huyễn thuật này không đơn giản chút nào."
"Sao Kiếm Si sư huynh lại trúng chiêu vậy? Ta hoàn toàn không cảm nhận được sự dao động của linh lực, thậm chí còn không nhìn rõ là chuyện gì đã xảy ra nữa."
"Hình như từ đầu đến cuối Lý Hiên chỉ búng tay thôi, các ngươi còn nhớ cái búng tay đó không?"
"Ta nhớ, quả thật Lý Hiên đã búng tay một cái. Huyễn thuật đáng sợ quá, một cái búng tay là đã giải quyết được Kiếm Si sư huynh rồi, nếu đây là chiến trường thì Kiếm Si sư huynh đã chết rồi."

Mọi người bàn tán sôi nổi, ngạc nhiên nhìn Kiếm Si đang đứng ngốc, suy đoán xem huyễn thuật gì mà lại lợi hại như vậy, ngay cả linh khí dao động cũng không cảm nhận được.
Quan trọng là tốc độ thi triển của huyễn thuật này quá nhanh, trong phút chốc đã khiến kéo Kiếm Si ý chí kiên định vào huyễn thuật, phương pháp này thật sự khiến người ta chấn động.
"Trước đó ta còn nghĩ, nhất định Kiếm Si sư huynh có thể dạy dỗ cho Lý Hiên một trận, trút giận giùm chúng ta.”
“Kết quả không ngờ được là Kiếm Si sư huynh không những không giải quyết được Lý Hiên, ngược lại lại còn bị Lý Hiên đánh bại. Trọng điểm là chỉ giải quyết bằng một cái búng tay, chuyện này đúng là khiến ta tức chết đi được!”
"Chẳng phải thế sao, loại huyễn thuật này của Lý Hiên quá mạnh, ai mà đỡ được chứ!”
"Dù sao thì ta cũng không có cách nào để ngăn cản huyễn thuật này, sức ý chí của ta kém xa so với Kiếm Si sư huynh."
"Ta cũng vậy."

Đông đảo đệ tử bàn tán xôn xao, đều cảm thấy năng lực ý chí của mình không bằng Kiếm Si, điều này cũng khiến bọn họ nảy sinh nỗi sợ hãi sâu sắc với Lý Hiên.
"Ta cảm thấy sau này nên cách xa Lý Hiên một chút thì tốt hơn, nếu không trúng chiêu thì thảm."
"Đúng vậy, ngươi nhìn Kiếm Si sư huynh đứng đây cười như thằng ngốc, đoán chắc là đang mơ một giấc mộng đẹp trong ảo cảnh rồi."
"Sau chuyện này, nhất thế anh danh của Kiếm Si sẽ bị hủy hoại, bị đánh bại bằng một cái búng tay đã đủ mất mặt rồi, kết quả vẫn còn đứng đó cười như ngốc."
"Chúng ta lay hắn tỉnh thì tốt hơn, nếu không cứ để như vậy chốc lại xảy ra chuyện chết người gì thì sao.”
"Được."
Đông đảo đệ tử bắt đầu lay tỉnh Kiếm Si, kết quả lay một hồi lâu mà người vẫn không tỉnh lại, chuyện này khiến mọi người càng sợ hãi huyễn thuật của Lý Hiên.
Trong tiểu viện ngự thú.
Sau khi Băng Huyên Nhi pha xong tách trà ngon thì bước đến bên cạnh Lý Hiên, nhẹ nhàng đặt ấm trà xuống, sau đó thu thần thức đang quan sát khung cảnh bên ngoài lại.
"Hiên thiếu gia, ngươi dùng huyễn thuật sao?"
"Đúng vậy, Ngũ Giác Huyễn Thuật, trong Trúc Cơ kỳ, không ai có thể cản được." Lý Hiên giải thích sơ qua một chút.
"Lợi hại như vậy, loại Ngũ Giác Huyễn Thuật này có thể tránh được không? Ví dụ khi búng tay, nhân cơ hội chạy đi xa chút." Băng Huyên Nhi chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.
"Không có tác dụng, loại huyễn thuật này có thể khiến người ta bất giác trúng chiêu, mỗi một hành động của ta đều có thể thi triển nó.”
“Ngươi nhìn mắt ta, lông mi của ta chớp một cái là ngươi đã trúng chiêu rồi." Lý Hiên nhẹ nhàng giải thích.
"Chớp mắt cũng có thể dính?"
Băng Huyên Nhi sững sờ, nhìn xung quan. Nàng phát hiện bản thân đang đứng trên giữa đại dương, khung cảnh tại hiện trường đã hoàn toàn thay đổi.
"Mạnh… Huyễn thuật quá mạnh, ta không nhận ra là mình trúng chiêu như thế nào." Băng Huyên Nhi che cái miệng nhỏ hồng hào lại, ngạc nhiên nhìn Lý Hiên bên người.
"Đây chính chỗ bá đạo của Ngũ Giác Huyễn Thuật, có thể khiến người khác trúng chiêu trong vô thức." Lý Hiên giải thích, khung cảnh cũng trở về tiểu viện khu ngự thú.
"Thật sự rất bất phàm."
Băng Huyên Nhi nhìn tiểu viện quen thuộc, cảm thán sự mạnh mẽ của huyễn thuật này.
Nhưng vào lúc này.
Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện đột nhiên má phải của nàng nóng lên một chút trong khi đang nướng thịt với Lý Hiên khi nãy.
Lúc đó nàng cảm thấy bản thân vừa đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, khả năng kiểm soát linh lực chưa được tốt nên mới có dấu hiệu linh khí không ổn định.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có khi nào mình trúng huyễn thuật không? Bị Lý Hiên lén hôn một cái?
Bạn cần đăng nhập để bình luận