Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 83. Đại sư huynh thế nào?

Chương 83. Đại sư huynh thế nào?
Song phương ở cửa trấn Ngô gia triển khai liều mạng tranh đấu, ở bên trong tiếng la giết bắt đầu chiến đấu thảm thiết.
Thời gian từng chút một qua đi.
Diệp Phàm trốn ở trong hầm trú ẩn dưới đất cùng Nhị sư huynh, nghe hét hò bên ngoài, còn có tiếng va chạm của đao kiếm, cùng với tiếng hý của thớt ngựa, bọn họ trầm mặc.
Nhất là Diệp Phàm, thời khắc này nội tâm của hắn chấn động cực lớn.
Vốn dĩ hắn cho là đại sư huynh không có ý tốt, đối với hắn có mục đích gì, thật không nghĩ đến ở thời khắc nguy hiểm, đại sư huynh lại đang bảo vệ hắn.
Ở lúc Tặc Khăn Vàng giết tới, đại sư huynh lại đem chỗ ẩn thân của chính mình, để lại cho bọn hắn.
Cử động khẳng khái như vậy, khiến cho Diệp Phàm nội tâm cuồng chấn, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước, hắn nhiều lần hoài nghi đại sư huynh là một người có âm mưu, nhưng ai có thể nghĩ tới, xảy ra chuyện rồi, người thứ nhất thủ hộ bọn hắn, lại là đại sư huynh.
Cử động như vậy, cách làm như vậy , khiến cho nội tâm Diệp Phàm vô cùng không bình tĩnh, mấy lần muốn xông ra giúp giúp đại sư huynh, đều bị Nhị sư huynh ngăn lại.
"Diệp Phàm, đại sư huynh dặn ta bảo vệ ngươi thật tốt, ta đây dù liều cái mạng này cũng phải bảo vệ ngươi,
Ta không thể cô phụ kỳ vọng của đại sư huynh, hắn trả giá cho chúng ta quá nhiều. " Nhị sư huynh ngưng trọng nói.
"Nhưng mà đại sư huynh làm sao bây giờ? Bây giờ tình trạng của hắn rất nguy hiểm. " Diệp Phàm vội vàng nói.
"Đại sư huynh nhất định có quyết sách của mình, nhiệm vụ của ta liền là bảo vệ ngươi thật tốt."
Nhị sư huynh cũng rất lo lắng, nhưng hắn từ trong lòng tin phục đại sư huynh, cho nên hắn phải dựa theo lời nói của đại sư huynh, trung thực thi hành.
"Nhưng mà. . ."
Diệp Phàm còn muốn nói điều gì, nhưng làm sao cũng không nói ra lời, chỉ có thể ở trong tâm tình áy náy mà yên lặng chờ đợi.
Thời gian từng chút một qua đi, âm thanh chiến đấu bên ngoài vẫn đang tiếp tục, thậm chí sân nhỏ bên ngoài đều có âm thanh chiến đấu.
Nhưng mà theo thời gian đưa đẩy.
Tiếng la giết dần dần biến mất, âm thanh thớt ngựa cùng đao kiếm cũng không có.
Sau đó không lâu, tiếng khóc thút thít vang lên, đó là tiếng khóc tê tâm liệt phế của nữ nhân.
Thanh âm như vậy, khiến cho Diệp Phàm cùng Nhị sư huynh mơ hồ cảm giác, chiến đấu khả năng ngưng rồi.
Diệp Phàm không nhịn được hỏi "Chiến đấu hẳn là kết thúc, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Không được, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi ra trước xem một chút, xác nhận bên ngoài an toàn rồi lại mang ngươi đi ra ngoài."
Nhị sư huynh chặn Diệp Phàm lại, dặn dò một loạt lời nói, rồi thận trọng đẩy ra đá lớn dưới cối xay, từ từ bò đi ra ngoài.
Sau đó, Nhị sư huynh cũng không trở về nữa.
Diệp Phàm chờ đã lâu, đều không có chờ được Nhị sư huynh, cả người hắn cuống đến độ xoay mòng mòng.
Cuối cùng cắn răng một cái, Diệp Phàm đẩy ra đá lớn, thận trọng bò đi ra ngoài.
Từ dưới cối xay bò ra ngoài rồi.
Diệp Phàm phát hiện tại sân nhỏ chỗ mình ở, không có dấu hiệu bị cướp, hết thảy đều bảo tồn hoàn hảo, điều này làm tâm tình lo lắng của Diệp Phàm hơi chút bình lặng một chút.
Hắn đi tới vị trí cửa sân, từ trong khe cửa hướng ra phía ngoài nhìn lại, liếc mắt liền thấy được vũng máu đỏ lớn.
Bên cạnh máu tươi là một cỗ thi thể, bên cạnh còn có vũ khí như trường thương.
Bộ dáng thi thể ăn mặc giống như người bình thường, song trên đỉnh đầu của hắn mang một cái khăn vấn màu vàng, cũng đại biểu thân phận Tặc Khăn Vàng của hắn.
Một góc bên ngoài ba mét, một lão phụ nhân đang khóc sụt sùi, nằm úp sấp ở trước thi thể một lão già không ngừng khóc sướt mướt.
Hai người trẻ tuổi cũng lau nước mắt, cẩn thận từng li từng tí mang thi thể đi vào trong sân đối diện.
Thấy một màn như vậy, nhìn các thôn dân sống sót, Diệp Phàm cảm giác tình huống không tệ hại như trong tưởng tượng.
Ôm một tia khao khát.
Diệp Phàm từ trong sân nhỏ đi ra ngoài, nhìn về phía đường phố xa xa.
Sau đó lại là mảng lớn mảng lớn máu tươi, mấy bộ thi thể Tặc Khăn Vàng ngã trong vũng máu.
Diệp Phàm vội vàng hướng phương hướng cửa trấn chạy đi, nơi đó là chiến trường chính, đại sư huynh khẳng định đi bên kia.
Lúc này.
Hai gã dân trấn bị thương khập khễnh đi tới, khi thấy ký hiệu Thiết Quyền Võ Quán trên y phục Diệp Phàm, bọn họ hơi hơi sửng sốt một chút.
"Ngươi. . . Ngươi là người của Thiết Quyền Võ Quán? " dân trấn hỏi.
"Đúng, các ngươi thấy Đại sư huynh ta rồi sao? Hắn thế nào? " Diệp Phàm vội vàng hỏi.
"Hắn. . . Hắn. . ."
Hai gã dân trấn nói tới chỗ này, đột nhiên trầm mặc.
Bọn họ nhìn Diệp Phàm một cái thật sâu, tiếp tục nện bước lảo đảo bước đi.
Cách làm như thế làm không khí của hiện trường, trở nên nặng nề hơn một phần.
Diệp Phàm trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, hắn vội vàng xông về phía trước, rất nhanh lại thấy được hai người phu nhân.
Hai người phu nhân đang nhặt cung tên trên đất, một cái Huyền Kim Cường Cung gảy lìa trong đó, làm người khác chú ý nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận