Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 467. Hắn vậy mà là thủ lĩnh người đội đấu lạp.

Chương 467. Hắn vậy mà là thủ lĩnh người đội đấu lạp.
Thân hình mềm mại của mỹ phụ nhân đứng cạnh Lý Hiên thì khẽ run rẩy, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt khó tin.
Vì người đội đấu lạp đã cứu giúp rất nhiều người, vô số Nhân tộc tồn tại nhờ sự bảo vệ của người đội đấu lạp, bao nhiêu tai họa cũng được tiêu diệt nhờ sự cố gắng và nỗ lực của người đội đấu lạp.
Tai họa ở thành Bạch Vân, tai họa tại thành Hắc Mã, quỷ dị Thiên Tai, tai họa tà thú…
Trong mỗi lần tai họa gần như đều có bóng dáng của người đội đấu lạp, bọn họ vẫn luôn lặng lẽ trả giá vì Nhân tộc.
Hiện tại.
Những lời nói của quỷ dị trâu trên không trung càng minh chứng rõ ràng thêm cho điều này, cũng chứng minh người đội đấu lạp đã chiến đấu một trận với quỷ dị trâu.
Người trả giá vì Nhân tộc đang ở ngay trước mắt, lại đang tiếp tục cứu giúp Nhân tộc, mọi người đều chấn động, bọn họ đều nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được.
“Ngươi… Ngươi thật sự là thủ lĩnh của người đội đấu lạp sao?”
Mỹ phụ nhân áo lam run rẩy hỏi, nàng không nói ra cái tên Võ Thạch, bởi vì nàng cảm thấy Võ Thạch không phải là thủ lĩnh của người đội đấu lạp.
“Đúng vậy, không ngờ cuối cùng vẫn bị lộ, quả nhiên không thể coi quỷ dị là đồ đần được, chúng nó vẫn có chút đầu óc.” Lý Hiên âm u nói.
“Có chút đầu óc? Ngươi đang sỉ nhục ta đó hả? Não ta lớn hơn não heo nhiều!” Quỷ dị trâu phẫn nộ nói.
“Trâu đần chết tiệt, lúc ngươi nói chuyện có thể đừng có kéo tên ta vào được không?” Quỷ dị heo xông ra, khó chịu đáp trả một câu.
“Những gì ta nói là sự thật.” Thái độ của quỷ dị trâu rất kiên định.
“Ta sẽ ăn nhiều não người, ăn nhiều não người thì đầu óc ta sẽ vượt qua ngươi!” Hai mắt quỷ dị heo đỏ bừng màu máu, thân hình thật lớn cũng lơ lửng như núi cao trên không trung.
“Đúng, ta ăn não người, ta muốn ăn hết não của tất cả các ngươi!”
Thân hình quỷ dị trâu cũng đồng thời bành trướng, hai tay nâng cây cự phủ lên cao, trên lưỡi rìu nhấp nháy hàn quang lạnh lẽo.
“Nhân tộc là đồ ăn của chúng ta, dâng não lên cho ta mau!” Quỷ dị trâu rống lên.
“Các ngươi đang tự mình đường chết!”
Ánh mắt Lý Hiên lạnh băng, cơ thể chậm rãi lơ lửng, thực lực thuộc về Kim đan kỳ tùy ý phóng ra, bao phủ khu vực này.
Cùng với khí tức này, từng đường sấm sét hội tụ trên không trung, lập lòe xung quanh cơ thể Lý Hiên, khiến hắn chói mắt như Lôi Thần giáng thế.
Như đây chỉ mới là bắt đầu.
Hàn băng vô tận bắt đầu hội tụ, dâng lên như biển cả cuồn cuộn, cuối cùng dừng lại dưới chân Lý Hiên, như binh lính đang đợi lệnh của quân vương.
Biến hóa đột ngột này lại một lần nữa khiến mọi người chấn động, những đệ tử đứng xung quanh Lý Hiên vừa rồi càng thêm không thể tin được.
Bọn họ cho rằng Lý Hiên chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng lại không ngờ rằng Lý Hiên đã là tu sĩ Kim Đan rồi.
Điều quan trọng là sức mạnh mà Lý Hiên thể hiện lúc này quá chấn động, hàn băng vô biên kia khiến Lý Hiên chấn động như Băng Thần.
“Chết đi!”
Lý Hiên vung bàn tay phải, hàn băng cuồn cuộn gào thét bay đi, mang theo sức mạnh vạn quân xông thẳng vào đám quỷ dị chi chít trong không trung.
Ầm ầm ầm!
Hàng băng đáng sợ tụ thành ngọn núi băng to lớn, hung hăng đánh về phía quỷ dị, ầm ầm rơi xuống trong sự sợ hãi của chúng.
Bàn tay hàn băng khổng lồ xuất hiện ngay sau đó, sau khi tóm được quỷ dị thì siết chặt bàn tay, bóp chết quỷ dị.
Toàn bộ chân trời như bị núi băng bao phủ, ầm ầm rơi xuống, đánh về hướng đội quân quỷ dị.
“Cản hắn lại!”
Ầm ầm ầm!
Quỷ dị trâu vung cự phủ, với nhát chém nhanh như tia chớp, nó chém nát bàn tay hàn băng.
Nhưng nó còn chưa kịp vui mừng, hàng ngàn hàng vạn Hàn Băng Chi Thủ lại xuất hiện.
Với số lượng dày đặc đó, ngay cả quỷ dị trâu, nó nhìn mà da đầu cũng thấy tê tái.
“Lần trước ngươi vậy mà lại ẩn giấu thực lực! Không đúng, là vì cứu đám dân chúng kia, ngươi sợ liên lụy đến người vô tội!”
Quỷ dị trâu gào lớn, trên cự phủ lập lòe tia máu, giống như một cơn lốc nóng nảy màu máu, thổi bay toàn bộ những cánh tay hàn băng.
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm!
Lượng lớn mảnh vụn hàn băng rơi xuống như đá rơi xuống núi khi động đất, đánh lên thân thể quỷ dị trên mặt đất, điều này khiến gương mặt quỷ dị trâu tối đi.
Nhưng khiến quỷ dị trâu không thể tin được chính là, nó vừa tiêu diệt được một lượng lớn Hàn Băng Chi Thủ thì đã có thêm đông đảo Hàn Băng Chi Thủ giáng lâm xuống, chi chít dày đặc, không rõ số lượng.
Mấu chốt là khi những mảnh vỡ của Hàn Băng Chi Thủ bị chặt nát, chúng rơi xuống đất vậy thì lại biến thành sinh vật hàn băng, gầm gừ lao vào tàn sát đội quân quỷ dị trên mặt đất.
Với nhiều thủ đoạn như vậy, đội quân quỷ dị lập tức bị kiềm chế, nhất là sau khi hàn băng rơi xuống dưới chân Lý Hiên và lan rộng như dòng nước chảy, trực tiếp đóng băng những quỷ dị thành từng đám.
Đừng nói là đệ tử bình thường, ngay cả cao tầng của Táng Nguyệt Tông đang chiến đấu trên không trung cũng nghiêm mặt trước những hàn băng đáng sợ này.
“Hàn băng thật đáng sợ, chất lượng của hàn băng này rất cao, không ngờ Võ Thạch lại mạnh như vậy.”
“Ta cảm thấy, chỉ cần hắn muốn, một ngón tay thôi là đủ bóp chết ta.” Có một tu sĩ Kim Đan kỳ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận