Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 141. Tình Tự Chi Thủy (2)

Chương 141. Tình Tự Chi Thủy (2)
"Hóa ra là vậy, yêu thú trưởng thành không thể thuần phục sao?" Tống Tiểu Mỹ hỏi.
"Khó! Rất rất khó, yêu thú trưởng thành kiệt ngao bất tuần, rất khó bị thuần phục. Ngay cả những loài động vật hoang dã bình thường cũng khó thuần hóa chứ đừng nói đến yêu thú." Lam bà bà lắc đầu giảng giải.
"Vậy thì thực đáng tiếc, ta còn muốn thuần hóa một con chim trưởng thành đấy." Tống Tiểu Mỹ ước ao nói.
"Tốt hơn hết là ngươi nên từ bỏ đi, ta đề nghị ngươi tìm kiếm trứng của chúng mà ấp nở rồi thuần hóa, đây mới là con đường chính xác." Lam bà bà tiếp tục nói.
"Vậy thôi bỏ đi, dưỡng yêu thú quá tốn sức lực, chỉ một con gấu đã đủ khiến ta bận rộn rồi." Tống Tiểu Mỹ lắc đầu.
"Nói cũng đúng, mỗi ngày ta phải chịu trách nhiệm về việc con chim ưng khổng lồ này của ta ăn thứ gì, còn phải thường xuyên cắt tỉa lông cho nó, dỗ dành nó ngủ, thực sự là quá khó với ta."
Lam bà bà thở dài, cảm thấy nuôi một con yêu thú cũng rất khó khăn, nếu nuôi hai con thì có lẽ nàng sẽ bận đến chết.
"Bỏ đi, chúng ta đi thôi, ngày mai lại đến thăm dò bí cảnh này."
"Được, Lam bà bà."
Ba người vừa nói vừa bước lên lưng con ưng khổng lồ, nắm lấy lông của nó và phi đi.
Bay được một lúc, một con kim điêu từ phía đối diện nhanh chóng xẹt qua, như tia chớp bay về phía xa.
"Ồ? Hóa ra là một con Lôi Điện Kim Điêu sắp thành yêu thú, đáng tiếc nó đã trưởng thành rồi, thật đáng tiếc." Lam bà bà thở dài nói.
"Lôi Điện Kim Điêu? Đây là loại yêu thú gì? Xem biểu cảm của ngài, hình như con Lôi Điện Kim Điêu này rất đáng quý?" Tần Nguyệt tò mò hỏi.
"Kim điêu bình thường tất nhiên không có giá trị, bởi vì rất khó kích phát huyết mạch, nhưng con ưng này đã tỏa ra một chút yêu khí rồi. Điều này cho thấy, huyết mạch lôi điện bên trong cơ thể nó đang thức tỉnh, có thể xưng là Lôi Điện Kim Điêu rồi. Lôi Điện Kim Điêu có thể phóng ra sấm sét để hỗ trợ chiến đấu, là yêu thú chiến đấu tương đối khá, rất thích hợp để làm thú cưng chiến đấu. Đáng tiếc nó đã trưởng thành, muốn thuần hóa nó khó khăn muôn lần, quá đáng tiếc." Lam bà bà thở dài nói.
"Thế thì đúng là đáng tiếc thật."
Tống Tiểu Mỹ gật đầu, có chút lưu luyến nhìn con kim điêu bay đi nọ.
Con đại bàng này cũng rất đẹp, văn hoa màu vàng trên người khiến con ưng vô cùng lộng lẫy, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người xem.
Tiếc là đã trưởng thành, rất khó thuần phục.
"Nếu không thì các ngươi trở về trước đi, để ta thử xem có thể thuần hóa được nó hay không." Lam bà bà không bỏ cuộc, nói.
"Có hy vọng không?" Tống Tiểu Mỹ hỏi.
"Ta có một cây Yêu Thú Hoa, có thể có chút tác dụng, ta thử xem sao."
Nói xong, Lam bà bà đưa Tống Tiểu Mỹ và Tần Nguyệt đến vùng lân cận của thành Bạch Vân, sau đó điều khiển con cự ung của mình vút cánh lao đi.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ đi về phía tòa thành, vừa đi vừa nói về Lý Hiên.
"Sư tôn đã đi sáu bảy ngày rồi, không biết đã trở về hay chưa, ta rất nhớ hắn." Tần Nguyệt kẽ vuốt quả tiến hóa bên trong trong túi Càn Khôn, nói.
"Ngày hôm đó sư tôn để lại thư rồi rời đi, ta còn chưa kịp nói lời chào, còn cả Băng Huyên Nhi tỷ tỷ nữa, sau lần gặp mặt trước đó, Băng Huyên Nhi tỷ tỷ đã rời đi, tám chín ngày không gặp người, hơn nữa một bức thư cũng không để lại."
Tống Tiểu Mỹ bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Băng Huyên Nhi tỷ tỷ này vô cùng không đáng tin, nàng nói đi thăm dò địa hình, kết quả là mấy ngày rồi còn chưa trở về, thật sự khiến người ta cạn lời.
"Có lẽ là có chuyện gì chậm trễ, chúng ta quay về thôi, mong rằng khi về có thể nhìn thấy sư tôn."
Tần Nguyệt vô cùng nhớ Lý Hiên, lần nào trở về cũng mong nhìn thấy sư tôn, vì vậy này sải chân bước nhanh về hướng tiêu cục Bạch Vân.
Trở về tiêu cục.
Việc đầu tiên hai nữ hài làm lao về phía tiểu viện của Lý Hiên, liếc mắt một cái đã thấy Lý Hiên đang phơi nắng trong sân.
"Sư tôn! Ngươi đã về."
Ánh mắt hai nữu hài sáng lên, vội cất bước chạy đến, trước hết là kéo lấy cánh tay trái và phải của Lý Hiên.
"Đã trở về rồi."
Nhìn thấy hai nữ hài quan tâm đến mình, trong lòng Lý Hiên cũng cảm thấy ấm áp.
"Sư tôn, ngài đã đi đâu, đã mấy ngày rồi không trở về."
Tần Nguyệt lẩm bẩm, thấy Lý Hiên vẫn ổn nàng mới an lòng.
"Ta tìm thêm cho các ngươi một tiểu sư đệ, thiên phú của tiểu tử đó không tệ, hiện tại đã là Luyện Thể tầng mười." Lý Hiên kể đại khái mọi chuyện.
"Luyện Thể tầng mười?"
Tống Tiểu Mỹ có chút ngạc nhiên, thực lực của nàng mới Luyện Thể tầng bảy, thực lực như vậy khiến nàng có loại cảm giác nguy cơ, muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Trái ngược thì Tần Nguyệt có vẻ không để tâm lắm, nàng đã Luyện Thể tầng chín rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên tầng mười, nàng không hề để tâm.
"Các ngươi đừng cảm thấy áp lực, tiểu tử kia do thức tỉnh huyết mạch nên mới trở nên mạnh mẽ, huyết mạch của các ngươi vẫn chưa thức tỉnh, thực lực tăng trưởng chậm rãi là chuyện bình thường. Đợi huyết mạch của các ngươi thức tỉnh, thực lực của các ngươi chắc chắn bùng nổ, trở nên mạnh mẽ."
Lý Hiên an ủi, hắn không muốn tạo áp lực quá lớn lên hai đồ đệ.
"Chúng ta đã rõ, sư tôn, ta mang quà về cho ngài."
Tần Nguyệt lấy quả tiến hóa đó từ trong túi Càn Khôn ra, đưa nó cho Lý Hiên ngay lập tức.
"Quả tiến hóa, đúng là khá tốt, cảm ơn nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận