Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 258. Mười năm (2)

Chương 258. Mười năm (2)
“Cương thi?”
Hai người tu tiên còn lại nhướng mày, dùng thần thức thăm dò Huyết Phân Thân cương thi, sau đó lông mày càng nhíu chặt.
Một người trong đó là nữ tu đeo sợi dây đỏ, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, không ngờ ngươi lại bồi dưỡng cương thi tà ác. Như thế ngươi có gì khác ma tu?”
“Đúng vậy! Nhân loại đã chịu nhiều lần bị sinh vật tà ác tổn thương, bao nhiêu tu sĩ tiền bối chết khi chiến đấu với sinh vật tà ác, nhưng ngươi lại bồi dưỡng cương thi tà ác. Ngươi có biết không, thức ăn của cương thi là máu tươi, cương thi vừa xuất hiện sẽ giết người thân cận nhất của mình trước.” Một tu sĩ mặt đen tức giận chất vấn.
“Sư huynh Hắc Phong, sư tỷ Hồng Nhan, các ngươi không rõ tình huống, xin đừng quyết định vội vàng.” Diệp Phàm che chở Huyết Phân Thân cương thi.
“Quyết định vội vàng à? Ngươi có biết sư tỷ của ta bị cương thi giết chết không? Năm đó, nàng thương hại cương thi mà bỏ qua cho nó, kết quả là con cương thi đó gieo họa bách tính, giết rất nhiều người vô tội và trở nên vô cùng mạnh mẽ. Để đền bù sai lầm, sư tỷ của ta đã đi tìm con cương thi đó một mình, cuối cùng nàng chết. Khi đó nàng mới hai mươi sáu tuổi, còn đang ở tuổi tốt nhất. Chỉ bởi lòng thương hại, cuối cùng nàng trả giá bằng sinh mạng của mình. Diệp Phàm, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bước lên con đường này sao? Cương thi hoàn toàn không đáng tin.” Nữ tu Hồng Nhan nắm chặt phi kiếm và nói.
“Không, hắn không phải cương thi, hắn là đại sư huynh. Vì cứu ta, vì cứu rất nhiều bách tính, hắn mới tử trận, sau đó thi thể bị người đánh cắp, biến thành cương thi. Nhưng sau khi thành cương thi, đại sư huynh chưa bao giờ tấn công người khác, thậm chí hắn có thể đi lại dưới ánh mặt trời, ngay cả ông trời cũng không trừng phạt hắn.”
Diệp Phàm nói xong lời này, nhìn sang Huyết Phân Thân cương thi: “Đại sư huynh, ta có thể lấy nón trúc của ngươi được không?”
“A a a…” Huyết Phân Thân cương thi gật đầu.
“Cảm ơn đại sư huynh.”
Diệp Phàm từ từ cởi nón trúc cho Huyết Phân Thân cương thi, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút huyết sắc, những chiếc răng nanh dài ban đầu đã thu nhỏ lại, biến thành hai chiếc răng nanh nhỏ.
Hiện tại là lúc mặt trời chói chang.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, cương thi bình thường sẽ gào thét điên cuồng do bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt, thậm chí có thể bị ánh nắng thiêu chết.
Nhưng.
Huyết Phân Thân cương thi chẳng những không bị thương, ngược lại, hắn còn hưởng thụ cảm giác được tắm ánh nắng mặt trời.
Cảnh tượng như vậy khiến ba vị tu sĩ vô cùng kinh ngạc, còn nữ tu Hồng Nhan ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
“Thật, thật sự không sợ ánh nắng, sao có thể? Thực lực của nó rõ ràng mới có Luyện Thể tông sư.” Hồng Nhan kinh ngạc nói.
“Kỳ quái, chẳng lẽ vì chưa từng làm việc ác nên nó mới không bị ánh nắng thiêu đốt sao?” Liệt Diễm vác lang nha bổng nói.
“Diệp Phàm, ta có thể thử nó một chút không? Ta có Thiện Tâm Chi Hỏa có thể đốt cháy tội ác. Nếu cương thi chưa từng làm việc ác, hoặc chỉ làm một việc ác nhỏ thì nó sẽ không bị Thiện Tâm Chi Hỏa thiêu đốt.” Hồng Nhan chớp mắt hỏi.
“Đại sư huynh, có được không?” Diệp Phàm nhìn Huyết Phân Thân cương thi.
“A a a.” Huyết Phân Thân cương thi gật đầu.
“Được, ngươi thử đi.”
“Vậy thì đắc tội.”
Một ngọn lửa yếu ớt xuất hiện trong lòng bàn tay của Hồng Nhan, sau đó nàng đặt nó lên vai Huyết Phân Thân cương thi và yên lặng chờ đợi.
Trong tình huống bình thường, ngọn lửa đã bắt đầu thiêu cháy tội ác, nhưng sau khi được đặt lên, ngọn lửa không có bất kỳ thay đổi nào, như thế không gặp phải tội ác.
Cảnh tượng này khiến Hồng Nhan vô cùng ngạc nhiên, không khỏi nói: “Nó thật sự chưa từng làm việc ác, kỳ quái, trên đời còn có một con cương thi như vậy.”
“Quả thực kỳ quái, nhưng dù sao cương thi vẫn là cương thi, bây giờ không làm việc ác, cũng không có nghĩa là sau này không làm việc ác. Diệp Phàm, ngươi đùng dẫn nó theo thì tốt hơn.” Sư huynh Hắc Phong cau mày.
“Không, ta sẽ không bỏ rơi đại sư huỳnh. Nếu các ngươi không đồng ý, ta tình nguyện rời khỏi tông môn, tách xa các ngươi.” Diệp Phàm không do dự nói.
“Rời khỏi tông môn? Ngươi điên rồi. Con cương thi này có gì tốt? Thực lực yếu ớt, còn có nguy cơ tấn công người, ngươi dẫn nó theo thì có lợi ích gì?” Sư huynh Hắc Phong tức giận nói.
“Yếu ớt thì thế nào? Vào thời điểm yếu ớt nhất, đại sư huynh đã liều mạng cứu ta, cứu rất nhiều bách tính. Bây giờ ta có thể sống để đạt đến Luyện Khí tầng thứ sáu đều do công lao của đại sư huynh. Ta vĩnh viễn không bỏ rơi hắn, bởi vì hắn chưa bao giờ bỏ rơi ta. Hắn còn dạy ta đạo lý làm người, hơn nữa, đại sư huynh còn biết rất nhiều, thậm chí còn biết bày trận.!”
Diệp Phàm nhìn đại sư huynh, mỉm cười: “Đại sư huynh, sơn động này cất giấu rất nhiều kẻ địch tà ác, chúng ta cùng nhau bày trận đi.”
“A a a.”
Huyết Phân Thân cương thi gật đầu, rồi từng bước đi tới cửa sơn động. Sau khi quan sát cẩn thận một lượt, hắn đưa tay về phía Diệp Phàm xin tài liệu.
“Đại sư huynh, đây, trình độ trận pháp của ta kém hơn ngươi, ta giúp ngươi làm.” Diệp Phàm lấy tài liệu trong túi trữ vật, bắt đầu hỗ trợ.
“Bày trận? Một con cương thi còn có thể bày trận à? Nực cười.”
Sư huynh Hắc Phong lắc đầu, hoàn toàn không tin cương thi có thể bày bố trận pháp.
Bởi vì cương thi mới có Luyện Thể tông sư, thực lực như vậy cho dù bày được trận pháp thì đó cũng chỉ là trận pháp Khí Huyết, hoàn toàn vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận