Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 271. Quỷ Dị suýt chút nữa là khóc

Chương 271. Quỷ Dị suýt chút nữa là khóc
Tiêu Kiếm lập tức lắc đầu, sống chết không chịu rời đi, trong mắt đầy sự kiên định.
“Ngươi bắt buộc phải đi.”
Cổ Phong lo lắng không thôi, nhìn sinh vật ô nhiễm dày đặc đang từ từ đến gần, hắn nhìn đường núi, đỉnh đẩy Tiêu Kiếm xuống giúp hắn giành tia sống sót.
Lúc này.
Tiêu Kiếm đột nhiên nói chuyện, lấy ra một lá linh phù nhàu nát, dơ bẩn từ trong túi Càn Khôn ra.
“Còn có một tấm linh phù, là của sư tôn cho ta.”
“Tấm linh phù này cũ như vậy, vừa nhìn đã biết linh phù được vẽ vào lúc luyện tay rồi, có lẽ là khi sư phụ tặng quà cho ngươi đã không cẩn thận bỏ linh phù này vào trong túi Càn Khôn, căn bản tấm linh phù nát này không có tác dụng, ngươi vẫn nên chạy nhanh đi.”
Cổ Phong tiếp tục nói, nỗ lực tích tụ sức mạnh trong cơ thể, định tìm cơ hội đẩy Tiêu Kiếm xuống núi, sau đó bản thân dùng toàn bộ sức lực để cầm sinh vật ô nhiễm lại.
“Hình như linh phù quả thật là không có linh lực dao động, chẳng thật sự là linh phù mà sư tôn vẽ ra vào lúc luyện tay sao? Thử xem, hi vọng có tác dụng.”
Tiêu Kiếm không dám ôm hy vọng, chỉ là điều động tinh thần khô cạn, kích hoạt phù văn khởi động trên linh phù.
Giây tiếp theo.
Linh phù bắt đầu bay ra, bay ra xa với tốc độ rất nhanh.
“Có thể dùng được! Sao mà bay xa như thế chứ?” Tiêu Kiếm mờ mịt nói.
Ầm đùng đùng!!
Tiếng ầm lớn vang tận mây xanh, ánh sáng và sức nóng dữ dội tản ra khắp mọi hướng, tạo thành một vụ nổ lớn kinh hoàng.
Trong chợ, cơn lốc gào rít mãnh liệt, thổi bay tất cả thực vật xung quanh, khiến cho những mảng thực vật lớn mọc từ dưới đất lên, thậm chí cả mặt đất đều rung chuyển.
Những sinh vật ô nhiễm dày đặc đó đuổi theo đến đã trực tiếp biến mất trong tiếng ầm vang khủng khiếp này, hoàn toàn hóa vào hư vô.
Đợi sau khi tan tành mây khói.
Trên đường núi đã hình thành một cái hố sâu, trực tiếp chia đường núi làm hai, ngăn cản sinh vật ô nhiễm đang xông đến lần nữa thì phía sau.
“Cái này... cái này...”
Nhìn thấy cái hố sâu này, hình như mặt đất bị cơn bão tàn phá, Tiêu Kiếm và Cổ Phong chết lặng, ngây người nhìn một màn chấn động này.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ được, tấm linh phù nhàu nát này lại có sức mạnh mạnh như thế, quả thật là không thể tưởng tượng nổi mà.
“Linh... linh phù cực phẩm? Hay là linh phù cực phẩm nhị giai!”
Cổ Phong ngạc nhiên, khó mà tin được nhìn một màn chấn động này, không dám tin vào tấm linh phù tầm thường đó lại có sức mạnh như thế.
“Cổ gia gia, sức mạnh của linh phù này cũng quá mạnh rồi, ta còn nghĩ rằng là linh phù luyện tay nữa.” Tiêu Kiếm nuốt nước miếng nói.
“Ta cũng nghĩ là luyện tay nữa, nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi, đây nhất định là linh phù cực phẩm, bất kỳ đồ vật nào đạt đến cực phẩm thì sẽ trở nên vô cùng phi phàm.
Ví dụ đan dược cực phẩm có hiệu quả loại bỏ bệnh nổi ban, nhưng luyện chế đan dược cực phẩm cực khó, cho dù là cấp bậc võ giả thì đan dược cực phẩm khí huyết cũng rất khó để luyện chế ra được.
Ở tình huống bình thường, mọi người có thể luyện chế được là đan dược hạ phẩm, mà đan dược trung phẩm đã khó luyện chế hơn nhiều rồi, luyện đan sư bình thường phải nỗ lực rất nhiều năm mới làm được.
Còn về đan dược thượng phẩm thì càng quý giá hơn, đan dược đó chỉ có luyện đan tông sư mới có thể luyện chế được.
Về phần đan dược cực phẩm, cả đời của một luyện đan sư có thể luyện ra được mấy viên đã là xuất sắc lắm rồi, loại đan dược này dễ gặp mà khó cầu được.
Quan trọng là linh phù khó luyện chế hơn đan dược, không những cần vật liệu cao cấp, mà còn cần sự hiểu biết siêu phàm về thể linh văn, vì vậy linh phù nhị giai càng hiếm có.
Điều này cũng làm cho linh phù cực phẩm trở nên càng quý hiếm hơn, nhưng sư tôn ngươi lại làm cho người linh phù cực phẩm nhị giai, hắn thật sự là tốt với ngươi đến mức không còn gì để nói.”
Ánh mắt của Cổ Phong phức tạp, nhìn thú triều từ từ rút đi, cuối cùng hắn thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất.
Tiêu Kiếm cũng không ngoại lệ, ngồi phịch xuống theo, chỉ là khi nhìn về phía Thanh Liên Tông, trong mắt hắn lộ ra sự cảm kích nồng đậm.
“Sư tôn! Cảm ơn ngươi, lần sau ta nhất định sẽ tặng ngươi một món quà lớn.”
Tiêu Kiếm ầm thầm thề, lần sau nhất định sẽ kiếm thứ gì tốt tặng cho sư tôn.
Mỏ quặng Bạch Vân.
Trong mỏ quặng đã sụt thành đống hoang tàn, Bạch Dương yếu ớt mở đôi mắt màu máu ra, nhìn về phía không gian màu đen xuất hiện trước mặt, nó từ từ khống chết ý thức của mình tiến vào không gian màu đen.
Trong không gian màu đen.
Từ bóng dáng quỷ dị đáp xuống, tụm lại một chỗ đánh giá nhau, cuối cùng bọn nó nhìn về vị trí của Hắc Mã, nhưng vị trí trống không khiến cho các Quỷ Dị rơi vào trầm mặc.
“Nói tình hình đi.” Âm thanh của hư ảnh hình rồng ngồi ở vị trí thứ nhất thấp giọng nói.
“Ta đã thành công chiếm lĩnh được quốc gia của Man tộc, hoàn toàn lập được chỗ đứng vững chắc.” Hư ảnh hình hổ là người trả lời đầu tiên.
“Ta đã thành công chiếm lĩnh được quốc gia của Hoang tộc, hoàn toàn lập được chỗ đứng vững chắc.” Hư ảnh hình rắn là người trả lời thứ hai.

Rất nhiều hư ảnh trả lời lần lượt, báo cáo tình báo của mình.
Hầu hết bọn nó đều đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có một ít hư ảnh là mới hoàn thành một phần nhiệm vụ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận