Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 179. Đã xảy ra chuyện gì?

Chương 179. Đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ có hai người nghi hoặc, ngay cả Thôn Thiên Ma cũng có chút tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Thôn Thiên Ma tiếc phải sử dụng ma khí của mình, trái lại nó cười châm chọc nói.
"A Ngốc, nhìn thấy chưa? Sư tôn của ngươi chịu nội thương, đó là do thực lực quá yếu. Một tiểu tu đến cả pháp khí cũng không có thì chỉ có chút thực lực này thôi. Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn bảo vệ Thu Nhi tốt hơn, chỉ có cách là hợp nhất với ta, chỉ như vậy ngươi mới có thể hủy thiên diệt địa, có được sức mạnh chủ tể thế giới này. Đến lúc đó, ngươi không cần giống như sư tôn của ngươi, chỉ gặp phải một chút nguy hiểm bình thường là đã bị thương thành như vậy."
"Câm miệng, sư tôn chắc chắn là đã gặp phải cường địch, nhất định không phải nguy hiểm bình thường. Ngươi đừng hòng lừa ta, ta sẽ không tin ngươi đâu." A Ngốc kịch liệt phản bác trong lòng.
"Hừ, hôm nay ta sẽ làm ngươi tâm phục khẩu phục. Ta sẽ dùng số ma khí còn lại để thăm dò tình hình chiến đấu, sau đó truyền vào trong đầu ngươi, để ngươi có thể nhìn thấy tình cảnh sư tôn ngươi gặp phải địch nhân."
Sau khi Thôn Thiên Ma nói xong thì đột ngột ngừng nói, sau đó, một lực lượng khiến da đầu của A Ngốc tê dại ập đến.
A Ngốc chọn cách im lặng, lặng lẽ chờ đợi khung cảnh xuất hiện.
Kết quả là mấy phút trôi qua nhưng Thôn Thiên Ma vẫn không hề có phản hồi, tựa hồ như đã yên lặng.
A Ngốc nghi ngờ khó hiểu hỏi: "Thôn Thiên Ma, sao ngươi không nói gì? Hình ảnh đâu?"
"Ta vẫn đang tìm, kỳ quái, tại sao tìm không thấy? Trong bán kính ba dặm, căn bản không có địa phương nào có thể chiến đấu." Giọng nói của Thôn Thiên Ma tràn đầy nghi ngờ.
"Ngươi có thể tìm xa một chút, sư tôn đã đi lâu như vậy, địa điểm chiến đấu hẳn là rất xa." A Ngốc nhắc nhở.
"Ngươi biết cái rắm, sư tôn của ngươi không có pháp khí, trên đường đều sử dụng Thuật Khinh Thân để di chuyển. Dựa vào hai điểm này, ta có thể suy ra thực lực của hắn cùng lắm là Luyện Khí tầng một hoặc tầng hai."
“Với thực lực này, cho dù có thần thức, nhiều nhất cũng chỉ có thể thăm dò trong phạm vi mấy trăm mét, sau khi thăm được mới tiến đến chiến đấu, cho nên phạm vi trận chiến cũng sẽ không quá xa." Thôn Thiên Ma trả lời.
"Có lẽ sư tôn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi, ngươi thử tìm xa hơn chút đi." A Ngốc lại phản bác.
"Ngươi hiểu cái rắm. Khoảng cách thăm dò càng xa, ma khí tiêu hao càng nhiều. Ta làm gì có nhiều như vậy ma khí? Nhiều nhất cũng chỉ có thể thăm dò trong vòng bán kính năm dặm."
Thôn Thiên Ma hùng hổ nhả ra một câu, nhưng cuối cùng cũng không kìm được cơn tò mò nên nó mở rộng phạm vi thăm dò lên năm dặm, sau đó quét một lượt, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
"Kỳ quái, trong vòng năm dặm cũng không nhìn thấy địa điểm chiến đấu, có phải là sư tôn các ngươi lừa các ngươi không?" Thôn Thiên Ma nghi ngờ nói.
“Không thể nào, sư tôn tuyệt đối sẽ không lừa gạt chúng ta.” A Ngốc không tin lắc đầu.
“Chuyện này không thể nói chắc được, kiểu diễn kịch này rất thường thấy trong thế giới con người. Khi đó, bản ma vương từng bị lừa một lần. Chết tiệt, vừa nghĩ tới liền thấy tức, sau này đừng để ta gặp được nàng."
Thôn Thiên Ma tựa hồ như nhớ tới chuyện cũ, trong lòng vừa uất ức lại bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút xót xa.
“Dù sao ta cũng sẽ không tin ngươi, sư tôn tuyệt đối sẽ không lừa người khác.” A Ngốc cố chấp như cũ đáp lại.
"Hừ, ta sẽ cho ngươi nhìn xem, sư tôn của ngươi nhất định là lừa ngươi, con người chính là xảo trá như vậy. Đợi đã... có chuyện bất thường." Âm thanh của Thôn Thiên Ma đột ngột im bặt.
"Bất thường? Có chuyện gì bất thường?" A Ngốc hỏi.
"Chốc nữa ngươi sẽ biết."
Khi Thôn Thiên Ma nói đến đây, giọng nói đột nhiên trở nên chói tai: "Sao có thể? Không bình thường, có cái gì đó rất không bình thường, sư tôn của ngươi không đơn giản đâu."
"Có ý gì? Mau truyền hình ảnh cho ta." A Ngốc vội vàng hỏi, tự hỏi tại sao Thôn Thiên Ma không truyền hình ảnh cho hắn.
"Không cần truyền, chờ lát nữa ngươi sẽ biết, là ta đã khinh thường sư tôn của ngươi." Trong giọng nói của Thôn Thiên Ma mang theo chút chán nản, còn có chút không thể tin được.
Giọng nói ấy khiến A Ngốc càng thêm tò mò, nghĩ mãi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả Thôn Thiên Ma cũng không thể tin được.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
A Ngốc không nhịn được hỏi lại, nhưng Thôn Thiên Ma cứ mãi không nói gì, hoàn toàn rơi vào im lặng.
Kết quả như vậy khiến A Ngốc càng tò mò, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lúc này.
Cự hổ vẫn đang lao đi, A Ngốc ngồi trong giỏ treo yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua, dần dần hắn cảm thấy không khí trở nên hơi lạnh và hơi ẩm ướt, như thể nhiệt độ đã giảm xuống.
Hơn nữa cự hổ càng chạy, A Ngốc càng cảm thấy lạnh hơn, thậm chí trên con đường phía trước còn xuất hiện sương trắng.
Mấu chốt là bọn họ càng tiến về phía trước, sương trắng càng dày đặc, cảm giác lạnh lẽo càng gia tăng, khiến A Ngốc càng thêm tò mò, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
"Sắp tới rồi, lập tức sẽ nhìn thấy kiệt tác của sư tôn ngươi. Lần này, đúng là ta đã nhìn lầm rồi." Thôn Thiên Ma âm u nói.
Nghe vậy, A Ngốc không hỏi thêm nữa, miệng hắn dần mở to, kinh hãi nhìn về vị trí bên trái ở phía trước, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Dáng vẻ của Thu Nhi ở bên cạnh cũng không khác gì, đôi mắt trợn trừng, hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh ngạc tột cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận