Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 222. Thiên vương lão tử đến cũng không được

Chương 222. Thiên vương lão tử đến cũng không được
“Phong cách hành sự thế này khiến ta nghĩ đến một người.” Đường Khả Nhi lẩm nhẩm nói.
“Nghĩ đến một người? Ai vậy?” Mỹ nữ quyến rũ tò mò.
“Lý Hiên, người này là Khí Huyết Phong Ấn tông sư. Lúc đó động Bạch Vân xuất hiện quỷ dị, cả thành Bạch Vân cận kề nguy hiểm, sau này có người phong ấn quỷ dị, cứu lấy mấy trăm vạn bách tính. Ta và Chu Chính tìm rất lâu mới phát hiện là Lý Hiên đang âm thầm bảo vệ thành Bạch Vân, lúc nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, trong lòng ta rất chấn động. Tiếc là sau này phải làm nhiệm vụ, sau khi quay về thì nghe nói Lý Hiên đã gia nhập Thanh Liên Tông, thật sự quá đáng tiếc, ta còn định mời hắn gia nhập Đường gia chúng ta.” Đường Khả Nhi khẽ lắc đầu.
“Hóa ra là như vậy, người này cũng là một người đại nghĩa, đáng tiếc Cửu Thiên Phong Ấn Đại Trận ít nhất cũng phải là trận pháp sư nhất giai mới có thể thực hiện được, chắc chắn không phải Lý Hiên.”
“Ta biết, ta chỉ cảm thấy phong cách hành sự rất giống.”
Ánh mắt Đường Khả Nhi phức tạp, nghĩ về cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lý Hiên ở thành Bạch Vân, trong lòng vẫn có chút xúc động.
……
Một bên khác.
Chu Chính, tông chủ Thanh Liên Tông đạp phi kiếm bay nhanh, lo lắng không thôi bay về hướng sơn cốc Hồng Phong.
Nghĩ đến việc quỷ dị cấp Thiên Tai xuất hiện là Chu Chính đã cảm thấy da đầu tê rần, hãi hùng khiếp vía.
Mang theo sự lo lắng vô ngần, Chu Chính cuối cùng cũng đến sơn cốc Hồng Phong, hắn nhìn thấy chín liên hoàn trận khổng lồ vô cùng.
Những đại trận này.
Bên trên mỗi trận pháp đều ngưng kết chín chữ ‘Thiên’, tổng cộng có bốn mươi chín chữ ‘Thiên’.
Bốn mươi chín chữ Thiên này giống như trời sao thực sự, trấn áp bên dưới, phong ấn triệt để sơn cốc Hồng Phong, tất cả mọi thứ đều bị ngăn chặn ở bên ngoài.
Nhìn đại trận phong ấn rộng lớn.
Nhìn bốn mươi chín chữ ‘Thiên’ tỏa ra linh lực chập chờn.
Nhìn vòng linh khí phát ra ánh sáng lấp lánh, màu sắc rực rỡ.
Chu Chính cảm thán nói.
“Dưới mí mắt của quỷ dị Thiên Tai, bố trí chín Cửu Thiên Phong Ấn Đại Trận, quá điên cuồng.”
Chu Chính đến gần thêm chút, muốn chạm vào những trận pháp này, đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng nói của một tiểu cô nương, dường như nàng đang tìm giày của mình.
Chu Chính vội tránh ra xa, lo lắng bị quỷ dị Thiên Tai ảnh hưởng.
“Ta ở ngoài trận pháp còn không dám đến gần, trước đó người bố trí trận pháp đã phải chịu bao nhiêu lần bị quỷ dị ảnh hưởng chứ? Thật quá điên cuồng, cũng thật khiến cho người ta khâm phục!”
Chu Chính thở dài một hơi, thông qua đá truyền tin gửi tin tức đến Thanh Liên Tông.
Thanh Liên Tông.
Nam Hy cẩn thận từng li từng tí thu thập linh dược ở vườn linh dược của Đại trưởng lão, đào ra mấy linh dược quý giá, định cho vào túi Càn Khôn.
“Chết tiệt, ta biết ngay là nha đầu thối ngươi trộm linh dược của ta, mau trả lại cho ta, cái này ta khó khăn lắm mới trồng được.”
Đại trưởng lão bay đến, muốn đoạt lại linh dược, trả về chỗ cũ.
“Ông nội, ta cần dùng, ta không hái nhiều, chỉ hái năm cây.” Nam Hy vội vã bảo vệ linh dược.
“Năm cây? Ngươi điên rồi, ngươi có biết là cho dù cha ngươi có tới cũng không lấy được một gốc cây đi hay không? Ngươi vậy mà lại lấy đi năm cây, ngươi là muốn cái mạng già của ta.” Đại trưởng lão nổi giận đùng đùng nói.
“Nhưng ta là vì cứu người, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp mà!” Nam Hy nghiêm túc phản bác.
“Đây là linh dược ta trồng mười mấy năm, tuyệt đối không cho bắt cứ kẻ nào, cho dù là cha ngươi ta cũng không cho, ngươi còn muốn cho người khác. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay đừng kẻ nào hòng mang những linh dược này đi, ai đến cũng vô dụng, Thiên vương lão tử đến cũng không được, ta đã nói rồi!” Đại trưởng lão nói chắc nịch.
“Nhưng mà Lý Hiên thật sự đang rất cần, hắn phải nhanh chóng được điều dưỡng.” Nam Hy đáng thương cực kỳ.
“Ta đã nói là không được… Đợi đã, ngươi nói là ai? Lý Hiên?” Đại trưởng lão đột nhiên dừng lại.
“Phải, Lý Hiên cưỡng ép đột phá tu vi làm tổn hại thân thể, cần phải điều dưỡng một chút.” Nam Hy giải thích.
“Á? Như vậy à...... cái kia, ngươi lấy về đi, cứu người quan trọng.” Giọng điệu của Đại trưởng lão có hơi lộn xộn.
“Ể? Gia gia, không phải ngươi nói Thiên vương lão tử đến cũng không được sao?” Nam Hy nhìn gia gia mình bằng ánh mắt nghi vấn.
“Không phải là Thiên vương lão tử không đến sao, ngươi mau đi đi, đỡ phải thấy ngươi là phiền lòng.” Đại trưởng lão đau lòng nhìn những linh dược ấy.
“Cái này....”
Nam Hy thắc mắc quan sát gia gia mình, cảm thấy có phải gia gia hơi không được bình thường hay không, dường như hắn đối với Lý Hiên quá tốt.
Nhớ lần trước gia gia dặn đi dặn lại nàng phải dạy Thanh Liên kiếm điển cho Lý Hiên, cộng với việc thay đổi thái độ của gia gia lúc nãy.
Biểu cảm của Nam Hy có hơi khác thường, nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Gia gia, có phải người có ý đồ gì với Lý Hiên đúng không?”
“Nói bậy gì vậy, mau cút!” Đại trưởng lão đen mặt bắt đầu đuổi người.
“Được được được! Ta đi ta đi!” Nam Hy bất lực, chỉ có thể đạp lên trường thương rời đi.
Chỉ có điều, suốt cả quãng đường nàng đều suy nghĩ lung tung, thậm chí cảm thấy gia gia muốn tìm phu quân cho nàng.
Nghĩ đến điều này, nàng có chút hỗn loạn theo bản năng, ít nhiều cũng có hơi ngượng ngùng.
...
Trong tiểu viện U Tĩnh.
A Ngốc và Thu Nhi đỡ Lý Hiên trở về phòng nghỉ ngơi, nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lý Hiên, A Ngốc và Thu Nhi rất lo lắng.
Bọn họ đóng cửa lại, đi vào tiểu viện với tâm sự nặng nề, âm thầm bắt đầu tu luyện, muốn bảo vệ sư tôn sau khi trở nên mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận