Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 697. Phiên ngoại 11: Tộc Diệt Thế

Chương 697. Phiên ngoại 11: Tộc Diệt Thế
Thấy gấu lớn vội vàng bỏ chạy, Lý Hiên vô cùng bất lực, hắn chỉ muốn kiểm tra sức mạnh của bản thân một chút thôi, kết quả không ngờ được rằng gấu lớn lại bỏ chạy.
"Ta đáng sợ như thế sao? Rõ ràng khí tức của gấu lớn mạnh hơn mà."
Lý Hiên ngờ vực, cẩn thận cảm nhận thực lực của mình, hắn phát hiện bản thân đúng là nhị giai nhất đẳng, cũng là thực lực Tiên Đế.
Loại thực lực này, xét theo phân chia đẳng cấp của thế giới này thì căn bản không thể thắng được gấu lớn nhị giai thập đẳng, nhưng tại sao nó lại bỏ trốn?
"Chẳng lẽ là do tám con Dung Nham Cự Thú?"
Lý Hiên quan sát qua tám con Dung Nham Cự Thú nhị giai nhất đẳng, cau mày, cảm thấy chúng hơi khác.
Sức chiến đấu của tám con Dung Nham Cự Thú này rất bình thường, điểm khác thường duy nhất là đặc tính bất tử, đó là chúng hoàn toàn không thể bị giết.
Nhưng còn chưa ra trận gấu lớn hoàn toàn không biết đặc tính này, vậy mà nó lại chạy trốn, chuyện này thật kỳ lạ.
"Có lẽ, con gấu lớn đó có một loại thiên phú cảm nhận đặc thù nào đó."
Lý Hiên cân nhắc cẩn thận một chút, cảm thấy đây là lý do có có sức thuyết phục nhất, nếu không thì căn bản không hợp lý.
"Thôi bỏ đi, đổi một mục tiêu thử nghiệm khác, để ta xem ai thích hợp hơn."
Lý Hiên triển khai Góc Nhìn Thượng Đế, một khu vực có bán kính ba mươi trượng ngay lập tức lọt vào tầm mắt hắn.
Hoàn toàn lột xác thành sinh vật Thần Vực, sự áp bức bên ngoài với hắn cuối cùng đã giảm bớt, phạm vi Góc Nhìn Thượng Đế của hắn thoáng cái mở rộng đến bán kính ba mươi trượng.
Có điều, sinh vật Thần Vực cũng bị áp chế, cũng có thể là cấp bậc của thế giới quá cao nên rất nhiều năng lực thoạt nhìn bình thường, tỷ như Hắc Manh Xà đã gặp trước đó.
Thực lực của Hắc Manh Xà là Tiên Đế đỉnh phong, nếu ở ngoại giới, chỉ cần nó tùy tiện thể hiện năng lực là có thể tạo ra dị tượng che phủ cả bầu trời, vung tay cũng có thể hủy diệt một thế giới.
Nhưng bây giờ.
Trong thế giới Thần Vực, nó tựa như một con rắn đen bình thường, căn bản không tạo ra dị tượng gì cả, chỉ có thể chiến đấu bằng thể phách của bản thân, đây là sự áp chế của thế giới Thần Vực.
"Ba mươi trượng cũng đủ rồi."
Bóng dáng Lý Hiên bay lên, đáp xuống người mai hoa lộc.
"Đi về phía đông nam, bên kia có một con hổ, tìm nó kiểm tra thực lực một chút."
"Được, Lý Hiên đại nhân."
Mai hoa lộc vội vàng gật đầu, cung kính thoáng nhìn liếc Lý Hiên, rồi lúc này mối cất bước về phía đông nam.
Cách đó mười lăm trượng.
Năm Sư Đầu Nhân của bộ lạc Sư Đầu đang nghiêm túc quan sát con hổ màu đen phía đối diện.
Trên người chồng chất vết thương, bọn chúng gương vũ khí và lá chắn lên, giằng co với con hổ trong sự tuyệt vọng.
Khí tức do con hổ màu đen phát ra đã đạt đến nhị giai thập cấp, mỗi một cử chỉ đều mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Đối mặt với một con hoang thú mạnh mẽ như vậy, năm Sư Đầu Nhân hoàn toàn không thể đánh lại, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn nó.
"Hoang thú Hắc Hổ quá mạnh, nếu cứ tiếp tục chiến đấu nữa thì chắc chắn chúng ta sẽ chết."
"Cầu cứu đi, với thực lực của chúng ta thì không thể nào đuổi nó đi được, chỉ có tặng mạng sống cho nó."
"Không thể cầu cứu, Sư Vương đại nhân đang trọng thương, sức chiến đấu của các tộc nhân còn lại quá yếu, đến cũng là đi chết, là cột trụ của bộ lạc, chúng ta phải gánh vác trách nhiệm."
"Nhưng chúng ta căn bản không thể địch lại nổi, đánh tiếp thì chúng ta sẽ chết hết."
"Có chết cũng phải chết ở nơi này, chỉ có như vậy mới không tổn hại đến bộ lạc."
...
Những Sư Đầu Nhân khác nghe nói thế, sự tuyệt vọng hiện lên trong mắt họ.
Bọn họ chỉ là chiến sĩ nhị giai lục đẳng, cho dù đoàn kết lại cũng không thể đánh bại con hổ màu đen nhị giai thập đẳng, huống chi con Hắc Hổ này là dị chủng trời sinh, khó đối phó hơn nhiều.
Dị chủng trời sinh tương đương với Vương của hoang thú, không chỉ sức chiến đấu mạnh mẽ, tốc độ cũng rất nhanh, hơn nữa còn có năng lực tự lành, gần như không thể giết chết.
Dù là Thỏ Vương và Bàn Hùng Vương trước đó, ngay cả khi tăng thực lên nhị giai thập cấp thì bọn chúng cũng không địch lại nổi con hỏi dị chủng màu đen này, đây là khoảng cách.
Vậy nên Sư Đầu Nhân biết bản thân xong đời rồi, bọn họ đã sẵn sàng chôn thây ở nơi này, tránh để con hổ phát hiện ra bộ lạc của bọn họ.
Gào!
Tiếng hổ gầm vang vọng núi rừng, rung động lá cây xanh tươi xung quanh, khiến các sinh sinh nhỏ bé xung quanh không dám phát ra tiếng động.
Trong hình thức uy thế như vậy, con hổ màu đen đi về phía trước với đôi mắt lạnh lùng, sát ý dạt dào nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt.
Nó định chơi đùa vui vẻ với những con chuột bé nhỏ này trước khi dùng bữa.
Đúng, chuột nhỏ.
Trong mắt Hắc Hổ, năm Sư Đầu Nhân trước mặt là chuột, là món đồ chơi có thể tùy ý chơi đùa, giống như mèo thích bắt nạt chuột.
Hiện tại.
Hắc Hổ cũng định làm như vậy, chơi đùa vui vẻ.
Có điều, đúng lúc này.
Hắc Hổ cảm nhận được gì đó, bỗng quay đầu nhìn hướng khác.
Ở nơi đó, một con mai hoa lộc đang chậm rãi bước tới.
Sinh vật ngồi trên người mai hoa lộc là một kẻ kỳ quái, sinh vật đó mặc trang phục màu trắng, toát ra cảm giác hiền hoà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận