Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 370. Cứu giúp hàng tỷ bách tính

Chương 370. Cứu giúp hàng tỷ bách tính
Tần Bất Hối gật đầu, uy áp mãnh liệt quét qua nơi này, sau đó bước từng bước đến trước mặt Võ Thạch, nhìn Võ Thạch đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Hửm?"
Tần Bất Hối nhìn Võ Thạch bằng ánh mắt nghi vấn. Chẳng rõ do đâu mà nàng lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc khó hiểu từ trên người Võ Thạch, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng khuôn mặt của Võ Thạch rất xa lạ, trước giờ nàng chưa từng trông thấy.
"Kỳ lạ."
Tần Bất Hối đánh giá Võ Thạch một cách ngờ vực, thần thức quét Võ Thạch từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Có điều hỏi về quá trình giải cứu càng quan trọng hơn, vì vậy nàng khoanh chân lại, ngồi đối diện với Võ Thạch.
"Ngươi tên Võ Thạch đúng chứ, ta đến từ Vũ Tiên Tông, mục đích đến đây lần này là để xác nhận quá trình giải cứu Nam Vực của ngươi và ban thưởng cho ngươi."
“Có thể nói cho ta, sao ngươi lại làm được như vậy? Ngươi đã làm thế nào để giải cứu bách tính của ba mươi sáu nước ở Nam Vực vậy?"
"Không thể!"
Huyết Phân Thân số hiệu 50 bình tĩnh đáp một câu, chuyện bên trong liên quan đến quá nhiều thứ, nó không thể bất cứ điều gì, chỉ có thể lắc đầu.
"Không thể?"
Tần Bất Hối nghe thấy câu trả lời này thì sửng sốt, không ngờ được rằng có người dám từ chối câu hỏi của nàng, điều này khiến nàng cau mày lại.
"Chuyện này có liên quan đến phần thưởng của ngươi, nếu ngươi không nói rõ ràng, không thể trao toàn bộ phần thưởng cho ngươi được." Tần Bất Hối nói.
"Không sao."
Huyết Phân Thân số hiệu 50 lắc đầu, đối diện với chuyện bộc lộ và mang đến nguy hiểm cho bản thể, mấy thứ như phần thưởng có thể chẳng cần.
"Không sao? Ngươi có biết phần thưởng hậu hĩnh cỡ nào không?"
Tần Bất Hối cau mày nói, thấy Võ Thạch cứ luôn nhắm hai mắt, cho dù nói chuyện với nàng cũng không mở mắt ra, điều này khiến nàng vô cùng nghi hoặc.
"Tại sao không mở mắt? Mắt ngươi bị thương sao?"
"Không bị thương, chỉ là không muốn mở mắt thôi." Huyết Phân Thân số hiệu 50 lắc đầu.
"Không muốn mở mắt? Có ý gì?"
Tần Bất Hối có chút không thoải mái, đường đường là đại tu sĩ, còn đích thân đến ban thưởng cho Võ Thạch, kết quả đối vẫn luôn nhắm mắt, còn nói không muốn mở mắt.
Thái độ như thế khiến Tần Bất Hối rất bực bội, nếu như tu sĩ khác dám như vậy, nàng đã sớm tát đối phương dính vào tường, có cạy cũng không cạy ra nổi luôn rồi.
Nhưng đối với Võ Thạch, người đã giải cứu Nam Vực, Tần Bất Hối thật sự không thể làm chuyện như thế được, chỉ có thể cau mày nói.
"Nói đại khái chuyện đã xảy ra một lần là được, còn có..."
Sau khi nói đến đây, Tần Bất Hối đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Võ Thạch bằng ánh mắt sáng như đuốc, nhìn chăm chăm không chuyển mắt.
Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy Võ Thạch rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Mà bây giờ, cuối cùng nàng cũng nghĩ đến một người, một người có cách nói chuyện vô cùng giống với Võ Thạch, đó là Lý Hiên.
Quan trọng là trừ cách nói chuyện ra thì ngay cả thái độ bình đạm cũng rất giống Lý Hiên.
Một điểm quan trọng nhất, đó là dáng người của Lý Hiên và Võ Thạch lại tương tự một cách đáng kinh ngạc, giống như là cùng một người vậy.
Kết quả như thế khiến nội tâm của Tần Bất Hối run lên, một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu của nàng.
Cùng với sự khó tin, Tần Bất Hối dùng linh lực từ từ mở đôi mắt của Huyết Phân Thân số hiệu 50 ra.
Rất nhanh.
Một đôi mắt không có chút tình cảm nào xuất hiện trước mắt nàng, đôi mắt đen như mực đó, giống như là cái hố đen khiến người ta khó mà nắm bắt được.
Nhìn đôi mắt này, Tần Bất Hối càng nhìn càng cảm thấy đôi mắt này giống với Lý Hiên, cho dù đôi mắt này không có tình cảm, nhưng vẫn rất giống với Lý Hiên.
"Chắc không phải đâu!"
Giọng nói của Tần Bất Hối run rẩy, giây tiếp theo, trong đôi mắt nàng xuất hiện quang huy, nàng bắt đầu thăm dò linh hồn của của Huyết Phân Thân số hiệu 50.
Đợi đến khi nhìn thấy bên trong cơ thể của Huyết Phân Thân số hiệu 50 không có linh hồn, Tần Bất Hối hoàn toàn ngạc nhiên, cơ thể chợt bật dậy.
"Chuyện này… Chuyện này… Chẳng nhẽ!"
Trong lòng Tần Bất Hối tràn ngập sự hoảng hốt, đầu óc nàng nhớ đến vẻ tái nhợt ẩn giấu dưới gương mặt hồng hào của Lý Hiên.
Nghĩ đến linh hồn bị tổn thương nặng nề của Lý Hiên, nghĩ về thọ mệnh không còn dài của hắn.
Nghĩ đến việc cưỡng ép mở Văn Tự Thần Bí sẽ mang đến sự tổn thương cho linh hồn.
Tất cả những điều này khiến Tần Bất Hối cảm thấy vô cùng khó tin, cảm thấy sự kinh ngạc đến tột độ.
"Ta đích thân đi xác nhận!"
Tần Bất Hối đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại thì nàng đã đến vùng trời của đô thành nước Táng Nguyệt.
Nhìn thấy thành trì náo nhiệt, nhìn những đứa trẻ đang nô đùa, cảm nhận được cuộc sống yên bình của nơi đây, Tần Bất Hối trầm mặc.
Giây tiếp theo.
Cơ thể nàng đột nhiên biến mất, bản thể trở về ngoại vực, nhưng nàng đã để lại phân thân mèo trắng nhỏ trong khe nứt không gian.
Mèo trắng nhỏ này im hơi lặng tiếng xuất hiện ở sơn trang Tị Thế, trên đầu tường.
Đôi mắt sáng lấp lánh của mèo trắng nhỏ lóe lên, xuyên qua không gian, nó nhìn Lý Hiên dưới tầng hầm.
Lúc này Lý Hiên đang ngồi khanh chân, trong lòng hắn là Tần Nguyệt đang ngủ say, nàng cuộn tròn trong lòng Lý Hiên như một đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận