Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 228. Bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh

Chương 228. Bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh
Rất nhanh.
Có tu sĩ không nhịn được nhìn về hướng hương thơm tỏa ra, hoàn toàn bị ảnh hưởng.
Bát trưởng lão nhìn cảnh này, xụ mặt nói.
“Giữ vững bản tâm, các ngươi là người tu tiên, chút mùi thơm này đã không chịu nổi thì còn tu luyện cái gì nữa hả? Các ngươi nhìn ta đây, mùi thơm đến lâu vậy rồi, ta đã lúc nào quay đầu nhìn chưa? Đây chính là tâm cảnh! Chỉ có rèn luyện tâm cảnh đến trình độ của ta thì các ngươi mới có thể giữ vững bản tâm, chống lại tâm ma!”
“Vâng! Chúng ta biết rồi!”
Các tu sĩ trẻ tuổi vội gật đầu, cố gắng nhắm mắt lại, vây quanh đóa hoa Dục Vọng tiếp tục rèn luyện.
Bát trưởng lão thấy cảnh này thì hài lòng gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía mùi hương tỏa ra một cái, lén lút nuốt nước miếng.
Đương nhiên.
Hắn kịp thời quay đầu lại, sau khi xác nhận không có ai khác nhìn thấy thì thở ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ là ai đang nướng thịt.
Nói thật.
Làm Bát trưởng lão của tông môn, hắn đã từng ăn qua không biết bao nhiêu món ngon, đến món của linh trù sư tam giai làm hắn còn đã từng ăn qua.
Nhưng đây là lần đầu hắn ngửi thấy mùi thịt thơm đến vậy, ở phương diện hương vị tuyệt đối vượt qua linh trù sư tam giai.
Điều này cũng khiến Bát trưởng lão rục rịch muốn đi qua ăn một ít thịt.
Có điều hắn là trưởng lão, muốn làm gương trước mặt chúng đệ tử, cho nên hắn kịp thời bình ổn tâm trạng, tiếp tục dạy dỗ đệ tử.
Nhưng theo thời gian, hương vị càng ngày càng nồng đậm, hương thơm tràn ngập không khí.
Mùi thơm của thịt làm tất cả mọi người chảy nước miếng ròng ròng, cho dù có là Bát trưởng lão cũng không nhịn được phải quay đầu nhiều lần.
Lúc này.
Bát trưởng lão nghĩ ra một chủ ý, nghiêm mặt nói.
“Mùi thơm đối với việc rèn luyện của các ngươi đã kha khá rồi, tiếp theo các ngươi chỉ cần tiếp nhận rèn luyện của hoa Dục Vọng là được, ta đi kêu người nướng thịt rời đi.”
Bát trưởng lão nói xong liền vững bước rời đi, lúc đi không nhanh không chậm, cho người ta cảm giác của một cao nhân phong thanh vân đạm.
Các đệ tử trẻ tuổi nhìn cảnh này thì trong lòng khâm phục, nhỏ giọng thì thầm.
“Bát trưởng lão thực lợi hại, trước hương thơm như vậy mà cũng có thể phong thanh vân đạm, thật không tầm thường.”
“Đúng đó, mùi hương quá là thơm rồi, ta sớm đã chịu không nổi, nhưng Bát trưởng lão dường như không hề dao động chút nào.”
“Đây cách là khác biệt giữa chúng ta với Bát trưởng lão, chúng ta cần cố gắng hơn nữa mới được, không thể phụ lòng mong mỏi của Bát trưởng lão.”
“Đúng đúng đúng.”

Một nơi khác.
Bóng dáng của Bát trưởng lão xuất hiện.
Vì hắn từng đến đưa linh thạch cho Lý Hiên, từng âm thầm chăm sóc Lý Hiên, tất nhiên sẽ được Lý Hiên mời cùng thử món ngon.
“Rất ngon, rất ngon, thật sự là rất ngon!”
Bát trưởng lão ngồi bên cạnh Lý Hiên, ôm một bát thịt kho tàu ăn đã đời, vô cùng yêu thích món thịt kho tàu vừa mềm vừa thơm ngọt.
Băng Huyên Nhi bên cạnh cũng ăn rất nhanh, cái miệng nhỏ phồng lên, giống một con hamster nhỏ dễ thương.
“Lý Hiên, ngươi nấu cái gì cũng đều rất ngon, lợi hại hơn cả linh trù sư nhà ta.” Băng Huyên Nhi chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lý Hiên.
“Nếu thích thì ăn nhiều vào, dù sao cũng làm nhiều như vậy, bên này còn có hai con gà quay và hai con vịt quay.”
Lý Hiên không để ý nói, lật gà và vịt nướng đã được rưới nước sốt trên giá, tiếp tục nướng.
Mùi thơm khi nướng gà và vịt cũng thu hút sự chú ý của Bát trưởng lão, hắn không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái.
“Nếu Bát trưởng lão thích, chút nữa tặng ngươi một con vịt nướng.” Lý Hiên không để ý, nói.
“Ha ha, vậy thì đa tạ nha.”
Bát trưởng lão vô cùng vui vẻ, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một quyển sách đưa cho Lý Hiên.
“Quyển Nam Cương Linh Trù này tặng người, bên trong ghi chép rất nhiều phối phương linh trù hiếm có, rất phù hợp với ngươi.”
“Cảm ơn!”
Lý Hiên rất bất ngờ, không ngờ thế mà lại đổi được một quyển sách linh trù.
Phải biết rằng, chỉ nói riêng đến giá trị thì cuốn sách này đã có thể sánh ngang một khu trạch viện cao cấp rồi, điều này cho thấy Bát trưởng lão thành tâm kết giao với hắn.
Lý Hiên cũng không qua loa, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một hũ linh tửu, mở ra.
Phút chốc, hương rượu nồng nàn tràn ngập bốn phía, hấp dẫn cái nhìn của Bát trưởng lão và Băng Huyên Nhi.
“Linh tửu thượng phẩm nhất giai? Không ngờ ngươi còn giấu rượu ngon như vậy!” Cái mũi nhỏ của Băng Huyên Nhi khẽ hít, cất giọng lạnh lùng.
“Bình thường rảnh rỗi nhàm chán nên ủ một ít linh tửu, các ngươi nếm thử xem.” Lý Hiên rót đầy ba chén rượu ngon, lần lượt đưa cho Băng Huyên Nhi và Bát trưởng lão.
“Ủ đống rượu này sao? Ngươi còn là linh tửu sư?” Bát trưởng lão kinh ngạc nhìn Lý Hiên, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Băng Huyên Nhi cũng tương tự, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự không thể tin nổi.
Phải biết rằng, những nghề giống như linh tửu sư, linh trù sư, linh phù sư, luyện khí sư, luyện đan sư đều là nghề tay trái, trong trường hợp thông thường thì mỗi người học một loại đã phải hao phí không ít tinh lực.
Mà Lý Hiên lại biết quá nhiều, Khí Huyết luyện đan tông sư, Khí Huyết trận pháp tông sư, trù nghệ, giờ lại cộng thêm linh tửu sư nhất giai.
Nhiều nghề tay trái như vậy, thực sự khiến Băng Huyên Nhi nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Lý Hiên, ngươi thật là đa tài đa nghệ, ngươi học được kiểu gì vậy?” Băng Huyên Nhi truy hỏi.
“Cứ vậy thì biết thôi, được rồi, uống rượu, uống rượu.” Lý Hiên không muốn nói nhiều, mời hai người tiếp tục uống rượu.
“Được, uống rượu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận