Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 339. Truyền Tống Trận của đại lục thần bí

Chương 339. Truyền Tống Trận của đại lục thần bí
Trải qua chuyện lần trước.
A Ngốc đã coi Lý Hiên là người quan trọng nhất của mình, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nói những lời không hay về Lý Hiên, cho dù là một chữ cũng không được.
"Được, được, được, không động vào nữa là được rồi chứ.''
Thôn Thiên Ma buồn bực đáp một câu, trong lòng bị đả kích một chút, nhưng lại không phản bác được, chỉ có thể nghẹn lại trong lòng.
"Hừ!"
A Ngốc hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng trở về động phủ của mình, bắt đầu tu hành.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một tháng đã trôi qua rồi.
Sáng sớm ngày này, Lý Hiên đang tu hành dưới tầng hầm đột nhiên mở mắt, tiện tay mở công tắc trận pháp.
Rất nhanh.
Băng Huyên Nhi đẹp như thiên tiên cuốn theo làn gió thơm bay vào, bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng cầm một chiếc hộp làm bằng ngọc trắng, một cái hộp to như quả bóng rổ.
"Hiên thiếu gia, đoán xem ta mang thứ gì tốt đến?"
Băng Huyên Nhi cười mỉm hỏi, âm thanh lạnh lùng có chút tinh nghịch.
"Quả tiến hóa." Lý Hiên chỉ vào bồ đoàn trước mặt mình, ra hiệu cho Băng Huyên Nhi ngồi xuống.
"Không chỉ thế."
Đôi mắt to của Băng Huyên Nhi cong thành trăng lưỡi liềm, cánh tay nhỏ mảnh khảnh ôm chiếc hộp bạch ngọc đến và đặt trước mặt Lý Hiên, từ từ mở chiếc hộp ra.
Ngay lập tức.
Từ bên trong hộp, quang huy đủ loại màu sắc tuôn trào, một luồng khí tức thần bí bắt đầu lăn tăn.
Sau khi cảm nhận được khí tức này, gương mặt Lý Hiên đột ngột rung động, biểu cảm thoáng chốc đã trở nên nghiêm nghị.
"Hiên thiếu gia, ngài nhìn cuốn cổ thư này đi, nó được đưa ra từ một ngôi cổ mộ thần bí, đã khảm trong đá vô số năm tháng.”
“Quá trình này, đã có rất nhiều người thử nhưng không ai có thế lấy nó xuống được, hơn thế là không có ai có thể mở nó ra.”
“Không lâu trước đây, Tần Nguyệt tiến vào ngôi mộ cổ đó, kết quả chỉ chạm nhẹ đã dễ dàng lấy được cuốn cổ thư xuống, thật sự không thể tin nổi.”
“Đáng tiếc, ngay cả Tần Nguyệt cũng không thể mở cuốn sách này ra được, nó quá bất phàm, cho đến nay vẫn chưa có ai mở được nó."
Băng Huyên Nhi nói xong thì lấy cuốn sách vừa dày vừa nặng phong cách cổ xưa ra, đặt đến trước mặt Lý Hiên.
Trong quá trình này, Băng Huyên Nhi cũng thử mở cuốn sách ra nhưng đáng tiếc là làm thế nào cũng không thể mở được, nàng chỉ có thể thở dài.
"Tần Nguyệt bảo ta mang về cho ngài, nhưng cuốn sách này quá phi phàm, có thể Hiên thiếu gia ngài cũng không mở ra được, ngài phải chuẩn bị tâm lý."
"Ừm, ta biết rồi."
Lý Hiên cầm lấy cuốn cổ thư, trong nháy mắt linh quang trên cuốn sách lập lòe, hắn thử mở ra, kết quả cuốn sách trực tiếp mở ra luôn, không có chút cản trở nào.
Đối diện.
Vốn dĩ Băng Huyên Nhi lo lắng Lý Hiên không mở cuốn sách ra được sẽ có áp lực trong lòng.
Kết quả không ngờ rằng.
Lý Hiên lạitrực tiếp mở nó ra luôn, quá trình lại đơn giản và nhẹ nhàng như thế.
Cảnh tượng không thể tin được như thế trực tiếp khiến Băng Huyên Nhi quan sát đến sững sờ, cả người nàng ngơ ra tại chỗ giống như một con mèo ngốc.
Rất lâu sau.
Nàng mới phản ứng lại, cố gắng đè nén sự chấn động trong lòng xuống, hỏi.
"Hiên thiếu gia, sao mà ngài làm được vậy? Rõ ràng cuốn sách này rất phi phàm, không ai có thể mở được nó, làm sao mà ngài lại mở được vậy?"
Băng Huyên Nhi ngạc nhiên hỏi, từ đầu đến chân đều có phần nghi ngờ nhân sinh.
"Thì cứ vậy mà mở ra thôi, rất dễ dàng."
Lý Hiên tùy tiện đáp lời, thật ra là hắn không muốn nói cho nàng nghe nguyên nhân thật sự.
"Nhưng, quyển sách này, ngày cả đại tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không thể mở ra, ngài cứ thế mà mở! Chuyện này quả thật là không thể tưởng được!”
Băng Huyên Nhi hoàn toàn mất bình tĩnh, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
"Có thể là do ta khá may mắn, chuyện này đừng truyền ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ bị giết." Lý Hiên dặn dò một câu, rồi tiếp tục xem sách.
"Vâng, Hiên thiếu gia, ta sẽ không kể lại cho bất cứ kẻ nào."
Băng Huyên Nhi vội vàng gật đầu, nàng tò mò nhìn Lý Hiên một lúc lâu, rồi mới bình tĩnh lại và tiến gần đến bên cạnh Lý Hiên, chớp đôi mắt to nhìn cuốn sách cổ.
Kết quả, nàng phát hiện, trong trang sách không có nội dung gì cả, giống như một giấy trắng, không thấy bất kỳ nét chữ và hình ảnh nào.
"Sao nó lại không có nội dung gì hết? Chẳng lẽ cuốn sách này không có chữ?" Băng Huyên Nhi nghi ngờ chớp đôi mắt to.
"Ngươi không nhìn thấy sao?" Trong ánh mắt Lý Hiên lộ ra một tia ngạc nhiên, hắn hỏi.
"Không thấy, ta chỉ thấy một vài trang giấy trắng, không thấy gì khác nữa, Hiên thiếu gia, ngươi có thể nhìn thấy sao?" Băng Huyên Nhi nghi ngờ nhìn Lý Hiên.
"Ừm, chuyện này cũng không thể nói ra ngoài." Lý Hiên lại nhắc nhở lần nữa.
"Được... Được rồi, Hiên thiếu gia yên tâm, ta sẽ giữ bí mật."
Băng Huyên Nhi thật sự hoảng sợ, nàng cảm thấy Lý Hiên thật sự quá thần kỳ, bất kỳ thứ gì đến chỗ Lý Hiên đều có thể dễ dàng giải quyết.
Giống như bây giờ, rõ ràng cổ thư đang mở nhưng nàng không nhìn thấy gì hết, ngược lại, Lý Hiêm đang xem rất nghiêm túc, điều này càng khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhìn Lý Hiên một cái thật sâu, lúc này nàng mới đè nén sự không thể tin nổi trong lòng xuống, tiếp tục hỏi.
"Hiên thiếu gia, cuốn sách này tên là vậy?"
"Mệnh Vận Chi Thư!" Lý Hiên nói giọng điệu nặng nề.
Cuốn sách này rất đặc biệt, chỉ có người phụ trợ Thiên Mệnh Chi Tử mới có thể mở ra, ví dụ người hộ đạo, ví dụ bản thân Lý Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận