Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 446. Hồng Nhãn Huyễn Ma

Chương 446. Hồng Nhãn Huyễn Ma
Hồng Nhãn Huyễn Ma tiếp tục nghiên cứu, gấp đến độ xoay quanh, nhưng vẫn không thể giải trừ được.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, cuối cùng Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng hết bận rộn, hai mắt đỏ hồng bực dọc nói.
“Không giải được, không giải được, tức chết ta rồi, không hiểu.”
Hồng Nhãn Huyễn Ma tức giận không thôi, cảm thấy hết sức hổ thẹn, cuối cùng không nói gì nữa, trực tiếp quay đầu rời đi.
“Tiền bối, tiền bối ơi, đây là thù lao của ngài, không thể để ngài đến không một chuyến được.”
Chu Đại Lực thấy, ngay cả Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng không giải được huyễn thuật thì cảm thấy vô cùng cạn lời, nhưng thù lao thì vẫn phải đưa, hắn vội đưa thù lao sang.
“Ta nói không giải được huyễn thuật thì không cần thù lao, lấy đồ về đi, ta không cần, nương ơi, ta tự nhận mình là Kim Đan kỳ có huyễn thuật vô địch. không ngờ vừa trở về từ chiến trường đã bị đả kích, tức chết ta.”
Hồng Nhãn Huyễn Ma hùng hổ rời đi trong tiếng chửi bới, rõ ràng là đã chịu đả kích, định trở về nghiên cứu huyễn thuật, tăng thêm kiến thức về huyễn thuật.
“Đây…”
Chu Đại Lực nhìn cảnh tượng này thì không biết nên nói gì, không đưa đồ cũng không phải, không tiễn cũng không xong, cả người vô cùng mông lung.
Cũng trong khoảng thời gian này, Hồng Nhãn Huyễn Ma đã biến mất phía xa xa.
“Không ngờ, ngay đến cả tiền bối Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng thất bại, hồi trước ta còn cảm thấy thủ đoạn huyễn thuật của Kim Đan sơ kỳ này chắc chắn sẽ chẳng ra gì.”
“Kết quả không ngờ rằng, ta giải không được, ngay cả người thi triển huyễn thuật giỏi như tiền bối Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng giải không được.”
Chu Đại Lực có cảm giác tôn tử của mình sẽ không sao cả, từ điểm không giết hộ vệ này của đối phương cũng đã lộ ra manh mối.
Bên ngoài Chu phủ.
Hồng Nhãn Huyễn Ma ngưng trọng đi vào một ngõ nhỏ, vuốt đầu nhìn về phía Chu phủ.
“Không ngờ trong huyễn thuật còn ẩn giấu huyễn thuật nhị giai, trực tiếp kéo ta vào trong huyễn thuật, khiến bản thân chìm trong huyễn thuật cả đêm.”
“May mà đến sáng thì huyễn thuật biến mất nên mới không bị Chu Đại Lực phát hiện, không là mất mặt rồi.”
“Nếu để người khác biết, ta chẳng những không giải được huyễn thuật mà còn không biết vì sao lại trúng huyễn thuật, cứ thế đứng đần ra đấy cả đêm thì mất mặt chết mất.”
Hồng Nhãn Huyễn Ma may mắn vỗ ngực, nhớ về cảnh tượng khi nãy mà lòng còn sợ hãi, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng.
“Loại huyễn thuật này quá bá đạo, huyễn thuật nhị giai còn khá tốt, vẫn có cơ hội thoát ra, nhưng huyễn thuật nhất giai trên người tên Quản gia thì đáng sợ hơn.”
“Đến tột cùng thì đây là huyễn thuật gì? Trung Châu đúng là ngọa hổ tàng long, vậy mà lại một cao thủ huyễn thuật như vậy ẩn nấp.”
Biểu cảm của Hồng Nhãn Huyễn Ma rất nghiêm túc, tránh ở một góc lặng lẽ chú ý Chu phủ, muốn xem xem vị cao thủ nào mà lại giỏi đến thế.
Trong Chu phủ.
Phòng khách.
Chu Đại Lực tiếp tục chờ đợi, muốn nhanh nhanh được gặp tôn tử của mình. Kết quả, giây tiếp theo hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía ngoài cửa.
Ngay vừa rồi.
Tôn tử của hắn, Chu Hồng Phúc, vậy mà lại từ con phố phía sau trở về, điều này khiến Chu Đại Lực vui mừng khôn nguôi.
Hắn vội chạy đến cửa đại viện, nhìn thấy Chu Hồng Phúc từ xa đi tới.
“Ngoan tôn của ta, cuối cùng ngươi cũng về rồi, tay của ngươi sao thế? Có phải là người kia làm không? Đáng chết! Thế mà lúc trước ta còn ngu xuẩn tin là hắn sẽ không làm ngươi bị thương!”
Chu Đại Lực nhìn vết thương trên tay nhóc mập, tuy rằng đã xử lý qua, nhưng vẫn có thể thấy đã bị thương không nhẹ, điều này khiến Chu Đại Lực vô cùng tức giận.
“Gia gia, ngài đừng lo, tay ta sẽ lành nhanh thôi, hơn nữa là do sinh vật ô nhiễm khiến ta bị thương, không phải là sư tôn làm đâu.” Nhóc mập giải thích.
“Sinh vật ô nhiễm? Khoan đã, ngươi gọi hắn là sư tôn?” Chu Đại Lực không dám tin nhìn tôn tử của mình.
“Gia gia, chúng ta về rồi hẵng nói.”
Nhóc mập lôi kéo Chu Đại Lực trở về, khiến Hồng Nhãn Huyễn Ma đang nghe lén ở đằng xa buồn bực không thôi, hắn chỉ có thể nghe được chuyện người thi triển huyễn thuật đó chính là sư tôn của nhóc mập.
Trong Chu phủ.
Hai tôn gia nhóc mập trở về tầng hầm bế quan, mở pháp trận ra rồi mới nói chuyện với nhau.
“Gia gia, ngài có phát hiện ta khác với trước kia không?”
“Có, mặt đen.” Chu Đại Lực ăn ngay nói thật.
Nhóc mập: “...”
“Gia gia, bây giờ ta mới biết rằng trước kia mình đã ngu ngốc nhường nào, đã không hiểu chuyện cỡ nào, hoàn toàn không biết thế giới này vất vả ra sao.”
“Gia gia, chúng ta đột nhiên từ Nam Vực đến Trung Châu, là để tránh nguy hiểm, đúng không?” Nhóc mập nghiêm túc nói.
“Điều…”
Chu Đại Lực im lặng, nhìn ánh mắt nghiêm túc của nhóc mập, Chu Đại Lực thở dài một tiếng rồi nói.
“Ngươi trưởng thành rồi, khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Ngươi nói đúng, ta nhận được tin tức sau này Nam Vực sẽ gặp rất nhiều tai họa, nên ta mới dẫn ngươi chạy đến Trung Châu.”
“So với Nam Vực chồng chất nguy hiểm, Trung Châu đông đúc cao thủ, có thể sống sót lâu hơn, nhưng tương lai của loài người vẫn quá mịt mù.”
“Quả nhiên sư tôn không có lừa ta, ôi, ta của quá khứ quá ngu xuẩn, tựa như đứa trẻ không lớn lên.” Nhóc mập thở dài thật sâu.
“Ngươi đã trải qua chuyện gì? Sao lại thay đổi lớn như thế?” Chu Đại Lực khó hiểu.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là sinh hoạt như một người thường trong mấy ngày, tự thân cảm nhận được khó khăn của bá tánh, cũng hiểu thế giới này nguy hiểm cỡ nào, cần phải có người cứu giúp ra sao.” Nhóc mập tiếp tục giải thích.
Chương 446: Hồng Nhãn Huyễn Ma
Chương 446: Hồng Nhãn Huyễn Ma
“Quả là rất khó khăn, ngươi có thể hiểu tất cả những điều này là rất tốt, yên tâm, ta sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu bất cứ tổn thương nào.” Chu Đại Lực an ủi.
“Không, gia gia, người cứu giúp thế giới là ta, ta là Thiên Mệnh Chi Nhân, thế giới này cần có ta.” Nhóc mập trầm giọng nói.
“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó? Ngay cả linh căn ngươi còn không có, thì sao có thể cứu giúp thế giới? E là ngươi bị người khác lừa rồi.” Chu Đại Lực quở trách.
“Ta nói thật, gia gia, ngài không phát hiện ra ta có điểm gì khác sao?” Nhóc mập mỉm cười nói.
“Khác?”
Chu Đại Lực nghi hoặc, sử dụng thần thức nhìn nhóc mập một lượt. Sau đó, Chu Đại Lực bỗng đứng lên, không dám tin nói: “Linh khí? Ngươi đã là Luyện Khí tầng một rồi?”
“Đúng vậy, sư tôn đưa thiên tài địa bảo cho ta dùng, giúp ta có được linh căn, lại còn dạy ta công pháp tu tiên, cho ta rất nhiều đan dược và tài nguyên, ngài xem.”
Nhóc mập lấy ra một cái túi Càn Khôn, dùng linh lực mở nó ra, đổ ra một đống đồ.
“Đây… Cái này…”
Chu Đại Lực hoàn toàn chấn động, không nói tới đống đan dược và tài nguyên có giá trị xa xỉ này, chỉ riêng thiên tài địa bảo giúp người ta có được linh căn kia thôi cũng là thứ có giá trị liên thành rồi.
Nhưng hiện tại, cảm nhận được linh khí từ trên người tôn tử tỏa ra, Chu Đại Lực hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa.
Hắn lấy Kiểm Trắc thạch ra, kiểm tra tư chất của tôn tử, ngạc nhiên nói: “Lôi linh căn thượng phẩm? Vậy mà lại là lôi linh căn thượng phẩm!”
“Đúng vậy, sư tôn nói linh căn vẫn còn có cơ hội thăng cấp, bảo ta rèn luyện lịch lãm nhiều hơn, tương lai chắc chắn có thể khiến linh căn thăng cấp đến tuyệt phẩm.” Nhóc mập nói chắc nịch.
“Đây… Chuyện…”
Chu Đại Lực cảm thấy đầu óc mình ong ong, hoài nghi có phải bản thân đã xuất hiện ảo giác hay không.
Thật sự quá khó tin,vậy mà lại có người bỏ vốn liếng ra đầu tư cho tôn tử của mình như vậy.
Sự hy sinh này quả thật là không thể tin được, vậy nên mãi lâu sau Chu Đại Lực vẫn không bình tĩnh lại được.
Bên kia.
Thanh Liên Tông, tiểu viện khu ngự thú.
Lý Hiên ngồi dưới tầng hầm. Hắn cầm một loại trái cây tỏa sáng rực rỡ lên và kiểm tra, trong đầu vang lên lời nhắc nhở của hệ thống.
‘Ting! Ngài trợ giúp đệ tử Chu Hồng Phúc đột phá từ Luyện Thể tông sư lên Luyện Khí tầng một, phần thưởng của ngài: Thủy linh căn thăng cấp lên tuyệt phẩm.’
“Thủy linh căn tuyệt phẩm, lại thêm một linh căn tuyệt phẩm. Kỳ quái, dựa vào việc tu tiên của kiếp trước, ta còn một linh căn nữa là kim linh căn mới đúng. Tại sao ta vẫn chưa lấy được?”
“Chẳng lẽ vận khí của ta không tốt nên không có cơ hội có được, hay là thế giới này không có?” Lý Hiên thầm lẩm bẩm.
Tất cả linh căn của hắn gồm Mộc linh căn, Hỏa linh căn, Thổ linh căn, Thủy linh căn, Phong linh căn, Băng linh căn và Lôi linh căn đều đạt tới tuyệt phẩm, hắn đạt tới cập bậc chưa từng có trong lịch sử.
Lý Hiên tất nhiên rất hài lòng với trình độ như vậy, nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu điều gì đó, chưa toàn vẹn như ý.
“Cứ ăn quả tiến hóa siêu cấp này trước đã, vận khí của Chu Hồng Phúc thật sự là phi thường tốt.”
Lý Hiên nhìn trái cây trong tay, nhìn ánh sáng rực rỡ đó, hắn bắt đầu ăn với sự mong đợi lớn lao.
Rắc rắc, rắc rắc.
Cùng với tiếng rắc rắc, một quả tiến hóa siêu cấp trân quý bị Lý Hiên ăn vào bụng. Một dòng nước ấm áp chảy trong huyết mạch, đi tới khắp cơ thể.
‘Ting! Năng lực Huyết Mạch Đề Thủ của ngài nhận được tiến hóa siêu cấp, thời gian chờ từ một năm giảm xuống ba tháng và ngài có thể sử dụng ngay bây giờ.’
Tiếng nhắc nhở máy móc vang lên trong đầu.
Nghe thấy lời nhắc nhở này, chẳng chút ngập ngừng, Lý Hiên lấy một bình ngọc nhỏ từ trong túi Càn Khôn ra luôn.
Trong chiếc bình này chứa máu của Tần Nguyệt, số lượng khá nhiều, đủ để Lý Hiên sử dụng.
Với sự chờ mong sâu sắc, Lý Hiên kích hoạt năng lực Huyết Mạch Đề Thủ, lực lượng thần bí lập tức bao phủ phần máu trong bình ngọc nhỏ và dần dần ngưng tụ ra một tia máu nhỏ trong hư không.
Tia máu vô cùng nhỏ, người bình thường rất khó phát hiện, chỉ có tu sĩ như Lý Hiên mới có thể dễ dàng nhìn thấy.
Với sự mừng rỡ, Lý Hiên dung nhập tia máu nhỏ này vào mạch máu của mình.
Vù!
Ngọn lửa dập dờn xung quanh hắn, sự thiêu đốt của Phượng Hoàng Chi Hỏa vượt xa ngọn lửa bình thường, thiêu đến mức trận pháp dưới tầng hầm lập lòe và rung chuyển không ngừng, giống như ngọn nến trước gió.
Lý Hiên nhanh chóng thu lại ngọn lửa và cẩn thận cảm thụ huyết mạch trên người.
“Còn chưa đủ, còn tám lần nữa thì ta mới có thể chính thức có được huyết mạch Phượng Hoàng. Đến lúc đó, ta cũng là người có huyết mạch.”
Lý Hiên rất mong chờ. Hắn cảm thấy khả năng kiểm soát ngọn lửa của mình đã tự nhiên hơn.
Như bây giờ.
Tay phải của hắn xòe ra, một ngọn lửa xinh đẹp bốc lên trong lòng bàn tay, tỏa ra lực lượng đáng sợ.
“Ngọn lửa nhỏ thôi mà đã có uy thế đáng sợ như vậy. Nếu sử dụng trong chiến đấu, sức chiến đấu của ta nhất định sẽ tăng lên dữ dội, đáng tiếc là huyết mạch của ta quá ít.”
Lý Hiên khẽ khàng lắc đầu, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, đôi mắt hắn sáng lên.
“Thứ ta am hiểu nhất là triệu hồi sinh vật, chẳng hạn như người đá và sinh vật Hà Băng. Thật ra thì thứ cốt lõi của chúng là một phần lực lượng của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận