Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 423. Thời Quang Đảo Lưu

Chương 423. Thời Quang Đảo Lưu
Cuối cùng, Tần Bất Hối và chấp sự đều không thể khuyên ngăn, chỉ đành nhìn Tần Nguyệt bay về phương xa.
"Haiz, tính tình của nàng quá cố chấp, ngay cả trưởng lão như ta đây cũng khuyên không được, đoán chừng nếu Tông chủ có đến tới thì Tần Nguyệt cũng sẽ không nghe."
Tần Bất Hối lắc đầu, thấy được sự kiên quyết của Tần Nguyệt.
"Phải đấy, quá cố chấp, giọng của nàng tuy mềm mại, nhưng ta có thể cảm nhận được thái độ kiên định không đổi của nàng." Lão chấp sự thở dài bất đắc dĩ.
"Có lẽ, đây là nguyên nhân nàng có thể trở thành thiên kiêu, kiên định đi trên con đường mình đã chọn, không bị lời nói của người khác chi phối, đây chính là quyết tâm."
Tần Bất Hối không nghĩ ra điều gì khác, chỉ có thể dùng lý do như thế này để tìm lại chút thể diện cho mình, nếu không nàng là trưởng lão còn khuyên không được thì quả thực có hơi buồn bực.
Có điều, sau khi nàng nói xong lời này.
Bỗng nhìn thấy Tần Nguyệt lại giẫm phi kiếm cấp tốc quay về, dừng lại trước mặt bọn họ.
"Tần Nguyệt, sao ngươi lại quay về rồi?" Tần Bất Hối kinh ngạc.
"Không đi nữa, Tần trưởng lão, ngươi đưa ta về Nam Vực đi, sư tôn nhớ ta rồi." Tần Nguyệt nói với giọng bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập loạn dữ dội.
Bởi vì đây là đầu tiên sư tôn nói nhớ nàng, điều này khiến nàng vui vẻ tới muốn nhảy nhót reo hò.
"Chao ôi! Chỉ một câu nhớ ngươi là ngươi liền không đi bí cảnh nữa sao?" Tần trưởng lão mông lung.
"Ừ, không thể để sư tôn đợi lâu." Tần Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
"Ta..."
Tần Bất Hối nghe xong câu này thì trái tim tức khắc nhận một vạn điểm sát thương.
Vừa nãy nàng và lão chấp sự khuyên nhủ rất lâu, tận tình khuyên bảo, kết quả không có tác dụng gì, Tần Nguyệt vẫn đi.
Hiện tại thì hay rồi, một câu của Lý Hiên đã khuyên Tần Nguyệt trở về, đối xử chênh lệch như này khiến Tần Bất Hối buồn rầu muốn đâm đầu vào tường.
Mấu chốt là Tần Bất Hối còn nói, Tần Nguyệt không nghe khuyên giải, vì lẽ đó nên nàng mới trở thành thiên kiêu.
Nhưng bây giờ xem ra, hết thảy những thứ này đều là cái cớ, nguyên nhân căn bản là bọn họ khuyên không được, bọn họ không quan trọng như Lý Hiên, điều này càng làm Tần Bất Hối phiền muộn hơn.
Nhìn gương mặt ngập tràn mong đợi của Tần Nguyệt, Tần Bất Hối cố gắng kìm nén uất ức trong lòng, có lẽ là có chút nén nhịn được, muốn tìm một nơi hồi phục tâm trạng trước, vì vậy nàng hỏi.
"Muộn chút đưa ngươi trở lại có được không?"
"Không được, sư tôn sẽ chờ sốt ruột, không thể để sư tôn phải đợi." Tần Nguyệt vội vàng lắc đầu.
"Ta..."
Tần Bất Hối cảm thấy đau đầu nhức óc, chỉ đành kiềm chế bản thân nhiều lần, cảm xúc phải mất rất lâu mới bình phục được, lúc này mới tạm thời kiềm chế muộn phiền lại.
Sau đó, nàng dẫn theo Tần Nguyệt, biến mất không thấy trong dao động của không gian.
Tại chỗ.
Lão chấp sự mờ mịt đứng đó, vô hình trung nàng cũng chịu phải một vạn điểm sát thương.
Hết cách rồi, mới nãy nàng lấy tên tuổi của Tông chủ ra mà vẫn không ngăn cản Tần Nguyệt được, Tần Nguyệt kiên quyết muốn đi.
Kết quả hiện tại hay rồi, sư tôn đến từ một nơi nhỏ bé, chỉ dựa vào một câu nói đã thay đổi ý nghĩ của Tần Nguyệt, đối đãi khác biệt như này cũng làm lão chấp sự uỷ khuất không thôi.
"Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng sầu não, càng nghĩ càng tức giận."
Lão chấp sự bỏ đi, hậm hực trở về động phủ trong sự ám ách.
Một bên khác.
Tần Nguyệt và Tần Bất Hối không tiến thẳng đến Nam Vực mà đến một ngọn núi nhỏ ngoài Vũ Tiên Tông.
Đến chỗ này, Tần Nguyệt đặt Huyết Nhân Ngẫu bên hông vào trong bụi cỏ, rồi mới gật đầu nói: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Ngươi đột ngột đến nơi này, chỉ vì để con rối này lại sao? Đây không phải thứ quan trọng nhất với ngươi sao? Bình thường xem trọng nó như vậy." Tần Bất Hối nghi ngờ.
"Là sư tôn bảo ta đặt ở phụ cận tông môn." Tần Nguyệt giải thích một câu.
"Tại sao? Đây không phải chỉ là đồ chơi thôi sao?" Tần Bất Hối mông lung.
"Ta không biết, nhưng sư tôn nếu đã nói như vậy, thì nhất định có đạo lý, ta nghe lời là được rồi." Tần Nguyệt trả lời xem như đương nhiên.
"Chao ôi?"
Tần Bất Hối nghe thấy lời này, nhìn bộ dạng xem như đương nhiên của Tần Nguyệt, nhất thời lại chịu phải một lần bạo kích.
Nàng thấy rằng, địa vị của Lý Hiên trong lòng Tần Nguyệt quá nặng, nặng đến hơi không bình thường.
Nhưng Tần Bất Hối nghĩ tới cống hiến Lý Hiên bỏ ra vì nhân tộc, cuối cùng nàng cũng không nói gì cả, chỉ có thể dẫn theo Tần Nguyệt đi về phía Nam Vực.
Sau khi bọn họ đi.
Một Tiểu Tiểu Khả Ái ăn bánh bao thịt nhảy nhót xuất hiện trên ngọn núi nhỏ.
Nàng cầm món đồ chơi ấy lên cẩn thận nhìn, kết quả không nhìn ra cái gì hết.
"Hình như chỉ là món đồ chơi, có điều người được đồ chơi khắc hoạ thật tuấn tú, chẳng trách Tần Nguyệt mỗi ngày nhớ nhung sư tôn của nàng, thì ra khôi ngô như vậy."
Tiểu Khả Ái chớp đôi mắt to đánh giá Huyết Nhân Ngẫu, nhìn dung mạo giống y như thật kia, vậy mà lại nổi lòng ái mộ.
"Khụ khụ khụ, không thể để người khác nhìn thấy ta mê cái đẹp, bằng không quá mất mặt, có điều thật sự rất anh tuấn đấy."
Tiểu Khả Ái tiếp tục đánh giá, thậm chí cầm món đồ chơi lên, định bụng bỏ vào trong không gian thứ nguyên trên ngực, nhưng nghĩ Tần Nguyệt trở về muốn lấy lại thì phải làm sao.
Cuối cùng, nàng do dự nửa ngày, vẫn từ bỏ.
"Đáng tiếc, trở về phái người cầm bức chân dung sư tôn của Tần Nguyệt đến, xem xem hắn có thật sự anh tuấn như vậy không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận