Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 440. Rồng của mười hai con giáp quỷ dị (2)

Chương 440. Rồng của mười hai con giáp quỷ dị (2)
Mỹ nữ y sư xách hòm thuốc lên và rời đi một cách vô cùng dứt khoát, vòng eo liễu mảnh mai kia vô cùng đẹp. Đáng tiếc không có ai thích thú nhìn một màn này.
Tu sĩ để chòm râu dê trên mặt toàn là vẻ lo lắng, thầm thở dài nhìn thằng nhóc mập.
“Ta đâu phải không biết thiên tài địa bảo mới có tác dụng, nhưng ta lấy đâu ra tư cách có được thứ tốt như vậy chứ, haiz!”
“Gia gia, không sao đâu, không phải chỉ là không thể tu tiên thôi sao? Ta không sao, như ta hiện tại tiêu sái biết bao. Có tiền tiêu không hết, có ngài làm hậu thuẫn của ta, ta còn có bảy tám thê tử mà.”
“Cuộc sống tốt như vậy ta đã rất hài lòng, ngài đừng lo lắng nữa. Được rồi, ta ra ngoài chơi đây.”
Thằng nhóc mập cười hi hi rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tung tăng rời khỏi Chu phủ.
Có điều sau khi hắn rồi đi, nụ cười trên gương mặt hắn dần dần vụt tắt, lộ ra vẻ trầm muộn vô cùng.
“Đại thiếu gia, đợi ta với.”
Một lão bộ vội chạy theo hắn, còn dẫn theo mười mấy tên hộ vệ thân hình vạm vỡ.
“Cốc gia gia, ngài cũng đừng đi theo nữa, đã nhiều tuổi như vậy rồi, để bọn họ theo là được rồi.” Thằng nhóc mập nói.
“Không sao, không sao, ta vẫn đi được.”
Lão bộc nở cười hiền hậu, tiếp tục theo phía sau.
Cứ như vậy.
Thằng nhóc mập dẫn theo mười mấy người, cuồn cuộn đi ra khỏi Chu phủ, lang thang khắp các nẻo đường.
Không lâu sau.
Thằng nhóc mập đi đến bên con sông nhỏ ngoài thành, cùng xuống sông bắt cá, bắt ba ba trong bùn, chơi rất vui với đám trẻ bình dân.
Có điều, có thể là do xuất thân của hắn, luôn có thái độ cao cao tại thượng khi nói chuyện với người khác, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Mấy đứa trẻ thường dân không chịu nổi loại thái độ đó, bỏ đi
“Ấy ấy, các ngươi đừng đi, chơi cùng với ta là vinh hạnh của các ngươi, tại sao các ngươi lại bỏ đi?” Thằng nhóc mập mạp chắn trước mặt, nói.
“Xin lỗi, bọn ta đã bắt xong cá rồi, nên đem về nấu cơm cho đệ đệ và muội muội, không thể chơi tiếp nữa.” Có một thiếu niên to gan nói.
“Nấu cơm cái gì, chơi đã rồi tính, chuyện cơm nước để trù nương làm là được rồi, các ngươi thì nấu nướng cái gì, nhanh chơi cùng ta đi, nếu không ta đánh các ngươi đó.”
Thằng nhóc mập mạp không vui nói, cảm thấy mấy thiếu niên này quá không nể mặt hắn.
Phải biết là hôm nay tâm trạng hắn không tốt, khó khăn lắm mới muốn chơi đùa một chút. Kết quả mấy người này muốn đi, hắn đương nhiên là cảm thấy không vui.
“Trù nương? Đó là cái gì?” Có một thiếu niên không biết gì hỏi, nghèo khổ như bọn hắn thì làm sao mà được nghe qua từ ngữ ấy.
“Bớt ra vẻ, còn giả vờ không biết trù nương. Có phải là các ngươi coi thường ta không? Ta nói cho các ngươi biết, ta là Chu Hồng Phúc.” Thằng nhóc mập mạp không vui nói.
“Haizz, hà cớ gì mà không ăn thịt, đại khái là như vậy.”
Giọng nói của Lý Hiên vang lên, vang vọng khu vực này, sau đó hắn từng bước từng bước tiến về phía thằng nhóc mập mạp.
“Cái gì? Ngươi đang nói cái gì?”
Tên nhóc mập quay đầu nhìn về phía Lý Hiên. Nhìn thấy dung mạo tuấn tú kia, thằng nhóc mập không khỏi nảy sinh một chút đố kỵ.
Chủ yếu là vì Lý Hiên trông quá tuấn tú. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người tuấn tú đến như vậy.
“Ta đang nói là nhận thức của ngươi có vấn đề. Cuộc sống của ngươi quá tốt, cần tìm một nơi cực khổ để cẩn thận cảm nhận.” Lý Hiên trầm lặng nói.
“Nhận thức của ngươi mới có vấn đề. Ngươi biết ta là ai không? Ta là Chu Hồng Phúc đó, ông nội ta là Chu Đại Lực.” Tiểu Bàn Tử ngạo mạn nói.
“Chu Hồng Phúc?”
Lý Hiên nhìn thằng vào thằng nhóc mập mạp, một loạt thông tin dần dần hiện ra.
‘Họ tên’: Chu Hồng Phúc, Luyện Thể tông sư.
‘Tư chất’: Tư chất võ giả hạ phẩm, không có linh căn.
‘Huyết mạch’: Không.
‘Mệnh cách’: Một trong những nhân vật chính của Thiên Mệnh, Hồng Phúc Tinh Vương của tương lai, một khi xoay chuyển, hồng phúc tề thiên.
‘Nhắc nhở 1’: Trong giai đoạn đầu, vì nhận thức có vấn đề nên vừa thiện vừa ác, sau nhìn rõ đau khổ của nhân gian thì dần dần cải tà quy chính, có công lao to lớn trong việc cứu vớt Nhân tộc, cũng là Thiên Mệnh Chi Nhân sống lâu nhất.
‘Nhắc nhở 2’ : Phù hợp tiêu chuẩn nhận làm đồ đệ.

“Một khi xoay chuyển, hồng phúc tề thiên? Cái danh này ghê gớm đấy.”
Lý Hiên ngạc nhiên nhìn tên nhóc mập mạp, rất bất ngờ tiểu tử này lại là Thiên Mệnh Chi Nhân loại khí vận, hơn nữa xem ra vận khí rất mạnh.
Chỉ có điều hiện tại thằng nhóc mập này vẫn chưa hoàn toàn chuyển vẫn, vẫn còn ở trạng thái ngủ đông.
Đương nhiên đây là trạng thái thích hợp nhất để thu làm đồ đệ, cũng càng thích hợp để hắn thay đổi bản thân, hối cải làm người. Nghĩ đến điểm này, Lý Hiên càng bước càng nhanh.
“Đứng lại!”
Mấy tên hộ vệ to khỏe mở miệng quát mắng muốn ngăn cản Lý Hiên, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ phát hiện cơ thể đã không thể di chuyển được nữa.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân vang vọng khu vực này, cũng khiến cho mọi người nặng nề.
“Các hạ là thế lực nào? Chủ nhân nhà ta là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cùng với đại tu sĩ Nguyên Anh của Hắc Tâm Tông là bạn tốt.”
Lão bộc già đứng phía sau thằng nhóc mập mạp tiến lên phía trước một bước, đứng chắn ở giữa, mắt nhìn Lý Hiên.
“Ta hả, cũng coi là đồng hương với các ngươi, người của Nam Vực.” Lý Hiên bình tĩnh đáp.
“Nam Vực?”
Lão bộc nghe thấy lời này liền sững sờ, con ngươi lập tức co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận