Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 266. Cột sáng thông thiên

Chương 266. Cột sáng thông thiên
Nghĩ đến có người cô độc chết trận ở tuyến phòng thủ đầu tiên, thậm chí ngay cả tên cũng không để lại, mọi người liền cảm thấy chấn động trong lòng.
Bọn họ siết chặt vũ khí càng thêm nỗ lực chiến đấu, nhìn về hướng rừng rậm Hắc Mã trong màn máu tươi.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ liên hoàn truyền tới từ trong rừng rậm, chấn động bốn phía núi rừng.
Sau những tiếng nổ ấy, sinh vật tà dị chạy ra từ trong rừng nháy mắt giảm đi rất nhiều, khiến cho áp lực bên ngoài giảm mạnh.
Cảnh này càng khiến cho người tu tiên khẳng định trong rừng rậm tuyệt đối vẫn còn có người đang chiến đấu.
Nhưng nhìn thấy sinh vật tà ác xông ra từ trong rừng lại bắt đầu nhiều lên, mà còn nhiều hơn so với trước đó làm đám người chết lặng.
Bọn họ không dám tin, là người như thế nào có thể ngăn cản trong rừng rậm lâu như vậy dưới công kích của đám sinh vật tà ác như thủy triều thế.
Điều quan trọng vụ nổ này rất giống tự bạo trong truyền thuyết, đó là thủ đoạn cuối cùng sử dụng trong tình cảnh tuyệt vọng. Điều này đã chứng minh được cái gì.
“Âm thanh cuối cùng là tự bạo sao?” Nữ tu tóc đuôi ngựa không nhịn được hỏi.
“Loại âm thanh nặng nề kia gần giống như tự bạo.”
“Trước kia ta cho rằng bản thân ở tuyến đầu, ai mà ngờ rằng ở phía trước chúng ta, bên trong rừng rậm Hắc Mã mối nguy trùng trùng vậy mà vẫn còn một tuyến phòng ngự,
Mà chúng ta ngay cả bọn họ là nam hay nữ cũng không biết, thậm chí ngay cả cơ hội cảm ơn cũng không có.”
“Đúng vậy, bọn họ là người đáng được tôn kính.”

Ánh mắt những người tu tiên rút lui về hẻm núi Hắc Mã phức tạp, trong lòng cảm thấy chấn động cực lớn, từng người bị ép đến đường cùng lấy ra đại chiêu điên cuồng chiến đấu.
Mà Tống Tiểu Mỹ cũng thức tỉnh năng lực mới ở trong trận chiến, lực chiến đấu tăng lên rất nhiều.
‘Tinh! Đệ tử của ngài Tống Tiểu Mỹ thức tỉnh Huyễn Ảnh Huyết Miêu, lực chiến đấu tăng mạnh.’
‘Tinh! Đệ tử của ngài Nam Hi lĩnh ngộ hoàn toàn Bộ Bộ Sinh Liên, ổn định cục diện trong đại chiến sào huyệt.’
‘Tinh! Huyết Phân Thân cương thi bị Tà Thú Sư Vương đánh lén trọng thương, Diệp Phàm phẫn nộ kích hoạt ma huyết, sau khi thực lực tăng lên hai tầng phẫn nộ chém Tà Thú Sư Vương.’
Trong rừng rậm Hắc Mã.
Gần hang động quanh núi Hắc Mã.
Từng người đội nón trúc khống chế từng người đá chiến đấu, đại chiến sinh tử với sinh vật quỷ dị, sắc trời tối đen, ghê gớm dị thường.
Số lượng người đội nón trúc đã vô cùng ít rồi, số lượng còn lại chỉ vỏn vẹn hơn một trăm người. Với số lượng như vậy rất khó để đưa đến hiệu quả ngăn chặn.
Rất may phía trước nhiều người đá có một người đá khổng lồ điên cuồng chiến đấu, đối phó đa số sinh vật tà dị.
Mà người đá cầm đầu này chính là Lý Hiên triệu hồi.
Trong sơn động phía sau núi.
Linh hồn của Lý Hiên đang ở trên Huyết Phân Thân số hiệu 1, ngồi bên trong sơn động trong tay cầm mấy cái bình sứ trống không.
“Huyết dịch tiêu hao gần như không còn gì, dừng ở đây thôi!”
Lý Hiên nhìn trong rừng rậm Hắc Mã, sinh vật ô nhiễm càng ngày càng nhiều, cảm thấy sinh vật ở đây cho dù là số lượng hay là chất lượng đều có sự chênh lệch rất lớn.
Sinh vật ở đây rõ ràng mạnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn gấp trăm lần. Kẻ địch như vậy vô cùng khó đối phó.
Lý Hiên dùng góc nhìn Thượng Đế thăm dò đến vị trí trung tâm của rừng rậm, có một con cự mã màu đen như một hòn núi được bao phủ bởi một lớp vảy, thân thể dữ tợn kinh khủng chứng minh nó không tầm thường.
Rất dễ thấy nếu như con Hắc Mã này xông ra khỏi rừng, tuyệt đối sẽ khiến cho ngàn vạn bách tính, sinh linh đồ thán.
Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, Lý Hiên nhìn tay phải của mình có một chữ “Phán” xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Không biết uy lực của nó mạnh như thế nào, đợi ta cứu được tất cả mọi người, người kia liệu có lại tặng cho ta thêm một cái không?”
Lý Hiên âm thầm nói, ánh mắt sáng rực nhìn ra phía ngoài hang động.
Nhìn thấy Huyết Phân Thân cuối cùng đang chiến đấu trong từng cơn tự bạo, Lý Hiên từ từ đứng dậy đi ra bên ngoài sơn động.
Vù!
Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, đánh xuyên qua trái tim của Lý Hiên làm dừng bước tiến của hắn.
“Thì ra là ngươi vẫn luôn gây sự.”
Nước trong sơn động ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một con quái vật mặc thủy tướng mạo dữ tợn.
“Ta là Mặc Quỷ, là một trong chín đại hộ pháp Tế Hiến Thần Giáo. Tiểu tử, ngươi đến từ thế lực Tà Thần nào? Tai sao ngăn cản bọn ta?”
“Mặc Quỷ? Xấu vãi!” Lý Hiên thản nhiên nói.
“Ngươi mới xấu, ngươi xấu hết thuốc chữa!”
Mặc Quỷ điên tiết không thôi, câu này đâm đến nỗi đau của nó, làm nó nhớ lại những thứ không may đã gặp phải, lập tức nổi giận vặn vẹo cơ thể.
“Tiểu tử, cho dù ngươi đến từ chỗ Tà Thần nào cũng vô dụng, bọn ta đã lấy ra bảo vật phụ trỡ Hắc Mã.
Nó có được bảo vật phụ trợ cộng thêm hài tử đã nuốt chửng, lại cộng thêm năm mươi phần trăm nguyên căn của nó.
Lúc này, nó đã đạt đến giai đoạn thứ ba, có được sức lực đáng sợ không gì sánh được. Sức lực như vậy ngươi căn bản không thể ngăn cảm được.
Cứ chờ mà xem, Hắc Mã nhất định có thể tàn sát nước Đại Hạ, khi đó người khiêng quan tài nhất định sẽ xuất hiện, hắn sẽ hiến tế toàn bộ thế giới. Ha ha ha!”
Mặc Quỷ hưng phấn kêu to, trong mắt toàn là máu tanh và sự điên cuồng.
“Người khiêng quan tài?” Lý Hiên nhìn về phía Mặc Quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận