Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 133. Tiêu Kiếm mông lung (2)

Chương 133. Tiêu Kiếm mông lung (2)
Bấy giờ.
Người công tử anh tuấn ấy đang ngả lưng trên ghế dựa, đung đưa ghế một cách chán chường.
Điều khiến Tiêu Kiếm kinh ngạc hơn là đã có thêm một chiếc mặt nạ trên gương mặt của công tử Lý Hiên ấy, che khuất khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Nhưng, dẫu vậy, loại khí chất kỳ ảo đó vẫn không thể che dấu được, vẫn khiến người ta chú ý.
Tiêu Kiếm nhìn Lý Hiên đang nằm trên ghế dựa, lại nhìn hai Đại Sư đang ra sức rèn sắt, Tiêu Kiếm hoàn toàn ngơ ngác.
Cũng tại thời điểm này.
Trong lúc Tiêu Kiếm sững người.
Rèn Đúc Đại Sư của phủ thành chủ cầm món vũ khí đã rèn xong của mình, nhanh chóng bước đến trước mặt Lý Hiên, hỏi như một học trò nhỏ.
"Lý tiên sinh, ta đã rèn xong món vũ khí này rồi, ngài cảm thấy có được không?"
"Cũng tạm, cuối cùng ngươi cũng tìm được lối đi rồi, đổi chỗ này thành Điệp Gia Pháp mười hai lần, khớp này sử dụng Điệp Gia Pháp ba mươi sáu lần. Ngoài vấn đề ở hai nơi này ra, về cơ bản là ngươi có thể rèn ra vũ khí thượng phẩm một cách ổn định." Lý Hiên lười biếng nói.
"Vâng, vâng! Cảm tạ sự chỉ điểm của Lý tiên sinh, cuối cùng ta cũng hiểu được, cuối cùng ta cũng tìm thấy lối đi, vô cùng cảm ơn tiên sinh."
Rèn Đúc Đại Sư của phủ thành chủ cuối cùng cũng tìm được con đường, nước mắt lưng tròng cúi đầu thật sâu cảm tạ, sau đó hớn hở chạy đến bàn đe, tiếp tục không ngừng binh binh binh bang bang bang.
Một bên khác, Tam trưởng lão Tiêu gia nhìn theo với ánh mắt hâm mộ, hắn vẫn chưa tìm được con đường, lúc này trong lòng tràn đầy cảm giác nôn nóng, sau khi nhìn thấy Tiêu Kiếm, đôi mắt Tam trưởng lão sáng lên.
Bởi vì trước đó Lý tiên sinh đã nói dự định thu Tiêu Kiếm làm đồ đệ, có tầng quan hệ này của Tiêu Kiếm, hắn có thể thỉnh giáo Lý tiên sinh thêm nhiều lần.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có thể học được nhiều hơn nữa, nên Tam trưởng lão liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Kiếm nhanh chóng tiến lên.
Song.
Lúc này Tiêu Kiếm đang trong trạng thái sững người.
Bởi vì hắn nhìn thấy Rèn Đúc Đại Sư thân phận tôn quý đang hỏi xin ý kiến Lý Hiên như một học trò nhỏ.
Còn Lý Hiên, hắn chẳng những đang tựa lưng trên ghế nằm, mà còn trả lời một cách uể oải, vô cùng có lệ.
Quan trong là, sau khi Lý Hiên nói xong, Rèn Đúc Đại Sư lại còn lệ nóng doanh tròng nói lời cảm tạ, còn cúi người thật sâu.
Điều này khiến Tiêu Kiếm hoàn toàn dại ra, đầu óc sắp quá tải.
Với sự hoang mang sâu sắc, Tiêu Kiếm bước về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Lý Hiên, nói.
"Ngài... Đã... Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là ta vô tình chế tạo ra một vũ khí cực phẩm, không cần bận tâm." Lý Hiên lười biếng nói.
"Vũ khí cực phẩm? Không cẩn thận?"
Khi nghe thấy những điều này, Tiêu Kiếm hoàn toàn sững sờ, ánh mắt cũng trợn trừng.
Nên biết.
Vũ khí cực phẩm là vũ khí tốt nhất của võ giả, vô cùng hiếm thấy, tương đương với pháp bảo trân quý của giới tu chân, mỗi lần xuất hiện đều có thể tạo nên rung chấn.
Mà người thợ rèn chế tạo ra vũ khí cực phẩm được xưng là Rèn Đúc Tông Sư, giá trị cao hơn cấp bậc Rèn Đúc Đại Sư rất nhiều.
Ở thành Ma Lang, một Rèn Đúc Đại Sư đã rất được chào đón, đừng nói là Rèn Đúc Tông Sư, tuyệt đối là tồn tại khiến mọi người chấn động.
Hiện tại.
Ngay trước mặt hắn.
Vậy mà cũng có một tông sư có thể rèn ra vũ khí cực phẩm, chuyện này khiến đôi mắt Tiêu Kiếm trợn tròn.
"Thực... Có thực không? Ngày lại chế tạo ra được một vũ khí cực phẩm? Từ từ, hình như trong tiệm không có nguyên liệu nào." Tiêu Kiếm chợt nhận ra điều này.
"Đằng kia có chút phế liệu, vừa đủ."
Lý Hiên chỉ tay vào trong góc, đầu thừa đuôi thẹo giống như rác bị ném trên mặt đất.
"Phế liệu?"
Tiêu Kiếm càng thêm bối rối, đứng sững như một kẻ ngu đần.
Có thể chế tạo ra một vũ khí cực phẩm là đã rất giỏi.
Nhưng, hiện tại, Lý Hiên tiên sinh này lại còn chế tác vũ khí cực phẩm từ phế liệu, điều này khiến Tiêu Kiếm hoàn toàn choáng ngợp.
"Ngươi không cần quá kinh ngạc, đây kỳ thật là ngoài ý muốn, ta vốn chỉ định luyện một vũ khí hạ phẩm. Nhưng không ngờ được lại vô tình rèn ra một vũ khí cực phẩm." Lý Hiên nói đúng sự thật.
Tiêu Kiếm: "..."
Hai vị đại sư: "..."
Hai Rèn Đúc Đại Sư đang tôi sắt cảm thấy không nói nên lời.
Bọn họ cố gắng vài thập niên, liều mạng vài thập niên, tiêu tốn rất nhiều vật liệu quý giá, đều chỉ có thể chế tạo được một vũ khí thượng phẩm.
Ngay cả món vũ khí thượng phẩm, bọn họ cũng rất khó rèn ra, chứ đứng nói đến vũ khí cực phẩm.
Kết quả, hiện tại thì hay rồi, vị tiên sinh này chỉ dùng đầu thừa đuôi thẹo mà lại có thể rèn ra được một vũ khí cực phẩm, đây là vũ khí cực phẩm còn lợi hại hơn cả vũ khí thượng phẩm.
Kết quả như vậy, mọi người vừa hâm mộ, có chút bất đắc dĩ, còn có chút cay đắng.
Không còn cách nào.
Khoảng cách quá lớn, bọn họ chỉ có thể biến đau thương cùng tức giận thành sức mạnh, tiếp tục cố gắng.
"Sao rồi, hiện tại ta đã có tư cách thu ngươi làm đồ đệ chưa?"
Lý Hiên lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Kiếm.
"Đương nhiên là có tư cách, ngài là Rèn Đúc Tông Sư, thân phận tôn quý, ta là phế vật, lấy đâu ra tư cách trở thành đồ đệ của ngài."
Tiêu Kiếm thở dài thật sâu, hắn cảm thấy mình không có tư cách bái đối phương là sư tôn, đồng thời cũng tự hỏi việc tại sao thân phận của đối phương cao như thế mà lại muốn thu hắn làm đồ đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận