Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 462. Ngu xuẩn (2)

Chương 462. Ngu xuẩn (2)
Cự hầu tức điên. Nhất là khi phát hiện các đồng bạn đang nhìn nó bằng ánh mắt như đang nhìn xiếc khỉ, cự hầu tức giận đến mức gân xanh nảy lên, không ngừng gầm thét.
Thân thể của nó lại phình ra, xung quanh thân thể xuất hiện khôi giáp bằng huyết thạch dày nặng, rồi nó hung hăng giẫm chân lên mặt đất, để lại dấu chân rất sâu trên đại địa.
Ầm!
Cự hầu lại lao tới lần nữa, xông về phía Lý Hiên như một ngọn núi.
Thân thể cao lớn và vóc dáng khổng lồ kia mang theo áp lực cực kỳ kinh khủng, người bình thường chỉ cần liếc mắt thôi cũng sợ đến nứt gan.
Nhưng vào lúc này.
Một bàn tay đá khổng lồ lại đột ngột từ trong lòng đất vươn cao, tóm lấy chân phải của cự hầu, rồi hung hăng kéo mạnh.
Rầm!
Cự hầu đang chạy như điên bịch một cái ngã ra đất, ngã sấp trên mặt đất một cách chật vật bằng phương thương úp mặt vào đất.
Cú ngã sấp mặt đến quá bất ngờ, trực tiếp khiến cự hầu choáng váng, như bị ngã ngu, khựng lại hai giây.
Hai giây sau.
“Chết cho ta!”
Cự hầu tức giận điên cuồng đấm xuống đất. Sau khi đập nát bàn tay khổng lồ bằng một trận loạn quyền, nó đứng dậy với sắc mặt tái mét, cảm thấy mất thể diện đến cực điểm.
Vừa rồi nó còn coi thường người đội đấu lạp, cảm thấy người đội đấu lạp rác rưởi.
Kết quả là nó tự mình ra trận, muốn tiêu diệt người đội đấu lạp.
Nhưng còn chưa đánh, nó đã mất mặt hai lần, mấu chốt là còn ngã sấp mặt.
Cảnh tượng mất thể diện như vậy khiến cự hầu nóng nảy tức giận đến cực điểm.
Nó quay đầu qua chỗ khác, nhìn về phía thuộc hạ quỷ dị của mình, rống giận.
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, giết cho ta! Giết chết hết đám người đội đấu lạp này!"
Gào gào gào.
Theo sau tiếng gầm thét của cự hầu, đám quỷ dị hình dáng như khỉ trong đại quân quỷ dị nhìn trời tru lên, con nào con nấy điên cuồng xông tới sơn cốc.
Quỷ dị chó và quỷ dị chuột vốn đang xem trò hay cũng bay ra ngoài, cơ thể đồng loạt trở nên to lớn, xuất hiện ở xung quanh sơn cốc giống như ngọn núi, bao vây người đội đấu lạp.
Ba bóng dáng khổng lồ, còn có đại quân quỷ dị tràn tới như thuỷ triều, cũng khiến bầu không khí ở nơi này trở nên ngột ngạt.
Nhất là hắc khí cuồn cuộn kia, còn có mùi vị máu tanh nồng nặc, biến nơi này thang địa điểm giống với Tu La tràng, làm người ta nhìn đến da dầu tê dại.
Nhưng Lý Hiên không hề sợ hãi chút nào, ngược lại hắn còn nở nụ cười thản nhiên.
Sau lưng của hắn hiện ra lượng lớn hàn băng, từng mảnh lớn hàn băng giống như sóng biển trào dâng, hội tụ sau lưng Lý Hiên, cũng ngưng tụ ở dưới chân hắn.
Hàn băng càng ngày càng nhiều, nâng cơ thể Lý Hiên lên cao, hắn đứng trên một ngọn núi băng, bắt đầu tập hợp hàn băng vô biên vô hạn.
Gió tuyết trên không bỗng nhiên tăng tốc, gần như biến thành bão tuyết trong nháy mắt, tiếng rít gào thổi quét ngàn dặm.
Trên mặt đất, trong hàn băng.
Từng sinh vật Hàn Băng ngưng tụ và thành hình, cự nhân hàn băng, chiến sĩ hàn băng, liệp báo hàn băng, chiến tượng hàn băng,...
Sinh vật Hàn Băng dày đặc hội tụ, hình thành đại quân hàn băng, gào thét đánh về phía đại quân quỷ dị.
Cùng lúc đó.
Một Dung Nham Cự Nhân cấp Kim Đan chui ra từ trong đất lên, nhìn về phía con cự hầu nọ và gào thét.
Ầm ầm ầm!
Hàn băng cuồn cuộn, giống như bão cát bị khống chế cuốn ra xung quanh, cuốn về phía đại quân quỷ dị.
Đám Huyết Phân Thân cũng ngay lập tức triệu hồi Dung Nham Cự Nhân của mình, trong sự bảo vệ của trận pháp, mỗi một Huyết Phân Thân đều bắt đầu ấp ủ đại chiêu của mình.
"Mau giết hắn!"
Chuột trong vóc dáng khổng lồ vội vàng gào lớn, từng sợi lông phía sau dựng thẳng lên, giây tiếp theo, những sợi lông này lao về phía Lý Hiên giống như sao băng.
"Chết!"
Khỉ trong hình dạng khổng lồ vung nắm đấm hung hăng nện xuống, đập về phía Lý Hiên như một con vượn khổng lồ.
Con chó khổng lồ bên cạnh cũng không chịu yếu thế, trên đầu lại mọc ra hai cái đầu khác, biến thành hình dạng một con chó ba đầu, đôi mắt đỏ như máu đánh về phía Lý Hiên.
Ầm!
Vượn khổng lồ và Dung Nham Cự Nhân va vào nhau, hai con vật to lớn tiến hành trận chiến sinh tử tại sơn cốc Hàn Băng, liều mạng đánh với nhau trong tiếng gầm giận dữ.
Chiến đấu khốc liệt bắt đầu.
Hai bên bắt đầu chém giết đẫm máu. Trong chiến trường, chỉ có một người, người này phát động trận chiến vì vận mệnh của Nam Vực tại sơn cốc Hàn Băng lạnh lẽo.
Mây đen cuồn cuộn trên trời.
Gió lạnh không ngừng rít gào, bão tuyết điên cuồng càng tàn phá bừa bãi hơn, phạm vi càng ngày càng lớn, càng ngày càng rộng.
Bên ngoài ngàn dặm.
Trong thành Hắc Mã.
Tam Kiếm Tông dẫn theo đông đảo cao thủ Nhân tộc canh giữ ở nơi này, nôn nóng bố trí trận pháp, đợi quỷ dị tiến đến.
Đám cao thủ Nhân tộc này rất nhiều, thậm chí còn có những người từng xin đan dược từ chỗ Lý Hiên như Tống lão, Răng Cưa, tu sĩ Đại Nhĩ, Hắc Sắc Loan Đao, Tiếu Diện Hổ, Hồ Phong...
Ngoài những tu sĩ Kim Đan kỳ này ra, còn có đông đảo tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ví dụ như rất nhiều cao tầng của Thanh Liên Tông.
"Mau, mau, mau, quá ít trận pháp sư, nhanh chóng triệu tập nhiều trận pháp sư hơn, đặc biệt là trận pháp sư tam giai tứ giai. Nếu không, chỉ dựa vào chúng ta thì hoàn toàn không ngăn nổi đại quân quỷ dị."
Thái thượng trưởng lão của Tam Kiếm Tông là một lão thái thái mập, giờ phút này nàng sốt ruột nói lớn, thúc giục các đại tông môn mau chóng triệu tập trận pháp sư.
"Người có thể triệu tập bọn ta đều đã triệu tập rồi, bây giờ đã tìm không được ai nữa." Tông chủ của Lăng Chí Tông lắc đầu nói.
"Đúng thế, bọn ta cũng tìm không được người nào nữa."
Chương 463: Hắn là ai? (2)
Chương 463: Hắn là ai? (2)
"Trận pháp sư của tông môn bọn ta đều tới rồi, bọn ta đánh cược mọi thứ."
...
Các đại tông môn lắc đầu bất đắc dĩ, bọn họ đã đã cược hết thảy, đã không thể lấy ra nhiều hơn nữa.
Nhưng bọn họ đều biết, trận pháp của Lý Hiên ở Thanh Liên Tông rất lợi hại, nhưng ở đây, lại không hề có bóng dáng Lý Hiên.
Lão thái thái mập của Tam Kiếm Tông cũng nghĩ tới điểm này, ngoảnh đầu nhìn về phía Tông chủ Chu Chính của Thanh Liên Tông.
"Chu Chính, trận pháp của Lý Hiên trong tông môn các ngươi rất lợi hại, tại sao không chịu để hắn tới giúp? Nhân tộc đã đến đường cùng, chúng ta vốn không còn đường nào chạy thoát, trốn cũng vô ích!"
"Cái này... Ta..."
Tông chủ Chu Chính không biết nên trả lời thế nào, hắn chỉ muốn bảo vệ Lý Hiên thật tốt, không muốn Lý Hiên tới chỗ nguy hiểm như này.
Nhưng hắn đã quên, ba mươi sáu nước Nam Vực ở trên một đảo nhỏ, được Thập Vạn Đại Sơn bao quanh, nếu như nơi đây thất thủ, Nhân tộc đều phải chết.
Đến lúc đó, không có ai có thể chạy thoát, cho dù trốn trong tông môn cũng không được, vì vậy Chu Chính không biết nên trả lời thế nào.
"Đưa hắn tới đi, Nhân tộc cần hắn, vào thời khắc tuyệt vọng như thế này, chúng ta chỉ có thể tập hợp tất cả sức mạnh, mới có thể tranh thủ một chút cơ hội sống cho Nhân tộc." Lão thái thái mập nói lời thấm thía.
"Cái này... Ta..."
Chu Chính vẫn muốn bảo vệ Lý Hiên, lại không biết nên từ chối thế nào, nói lắp một lúc lâu cũng không nói được gì.
"Thái thượng trưởng lão, hay là đừng bảo Lý Hiên đến, có một nhóm trận bàn của Băng gia chúng ta đang được vận chuyển đến, có lẽ có thể có hỗ trợ phần nào."
Gia gia của Băng Huyên Nhi là Băng Lôi Vân lên tiếng, cũng nói đỡ cho Lý Hiên.
"Nhưng cấp bậc của trận bàn quá thấp, không tạo ra được tác dụng gì, mà trận pháp của Lý Hiên vô cùng lợi hại, chúng ta thật sự cần hắn." Lão thái thái mập thở dài.
"Bỏ đi, đừng bảo Lý Hiên đến nữa, đứa trẻ đó rất đặc biệt, có lẽ hắn có thể sống sót."
Ở hiện trường, lão đầu duy nhất dám ngồi lên tiếng, cũng nói giúp cho Lý Hiên.
Hắn là Tống lão, từng nhận ân huệ đan dược của Lý Hiên, cực kỳ xem trọng Lý Hiên, hắn cho rằng tiềm lực của Lý Hiên là vô hạn trong tương lai.
"Chuyện này... Được thôi."
Lão thái thái mập hít sâu, cả người dường như già thêm chục tuổi, là một người lãnh đạo, nàng có chút không chịu được áp lực mà đội quân quỷ dị mang đến.
Lúc này.
Trên không, từ từ có băng tuyết rơi xuống, hơn nữa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.
"Chuyện gì thế? Lúc này sao lại có tuyết rơi? Bây giờ vẫn là mùa thu."
"Đúng vậy, ta dùng thần thức quét xem rồi, trong phạm vi mười mấy cây số đều có tuyết, tuyết này thoạt nhìn rất lớn."
"Tuyết này không đúng lắm, ẩn chứa dao động linh lực, hình như là do người tạo ra." Tống lão nghiêm nghị nói.
"Người tạo thành? Không phải chứ, ta cũng dùng thần thức dò xét tứ phương, phát hiện phạm vi thật sự của trận tuyết này quả thực rất lớn. Tuyết lớn như vậy, cho dù là mấy Kim Đan kỳ chúng ta liên hợp lại cũng không làm được." Có một Kim Đan kỳ ngờ vực nói.
"Quả thực không đúng lắm, mau phái người tra xét." Lão thái thái mập phát hiện gì đó, lập tức hạ lệnh.
"Vâng!"
...
Bên ngoài thành Hắc Mã.
Một nữ nhân xinh đẹp mặc hắc bào, trên lưng đeo Tử Thần Liêm Đao cực lớn, nàng đang lẳng lặng dựa vào đại thụ, đợi đại quân quỷ dị kéo tới.
Nàng là Sở Vãn Thu, là kẻ mạnh chân chính ở Nam Vực, là Hội chủ của Hội Thiên Mệnh Cứu Thế.
Nàng ở chỗ này là để đấu một trận sống còn với quỷ dị, bảo vệ Nhân tộc.
Nhưng mà hiện tại.
Nhìn tuyết từ trên trời rơi xuống, giọng nói mềm mại của nàng vang lên: "Trong tuyết này ẩn chứa sát khí, ẩn chứa mùi máu tanh, xảy ra chuyện!"
Vèo!
Sở Vãn Thu trốn vào hư không biến mất không thấy, sau một phen tìm kiếm, cuối cùng nàng đến được khu vực sơn cốc Hàn Băng, dừng tại góc hẻo lánh ở chiến trường.
Sau đó, con ngươi của nàng co lại, trong mắt toàn là chấn động.
Bởi vì, ở trong sơn cốc Hàn Băng.
Một người đội đấu lạp khắp người bê bết máu đang một mình chiến đấu với ba tên trong đám con giáp quỷ dị, ở trong đại quân quỷ dị vô biên vô hạn, một mình ngăn cản đại quân quỷ dị.
Trên người hắn phủ chằng chịt vết thương, cánh tay phải không biết đã mất từ lúc nào, huyết dịch trên người gần như chảy khô.
Bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế gió tuyết chiến đấu với quỷ dị, một mình tử chiến không lùi với đại quân quỷ dị như thuỷ triều.
Ngoài sơn cốc, lít nha lít nhít quỷ dị bị đông thành tượng băng, không thể tạo thành thương tổn đối với nhân loại được nữa.
Trong sơn cốc.
Trong thi thể quỷ dị dày đặc, rải rác rất nhiều mảnh vỡ của người đội đấu lạp.
Hình như, nơi này còn có sự tồn tại của những người đội đấu lạp khác, đáng tiếc hiện tại chỉ còn lại một người, một người đội đấu lạp ngay cả cơ thể cũng phủ đầy vết đứt, cứ như sắp sụp đổ.
Ầm!
Quỷ dị chó ba đầu đột ngột xuất hiện sau lưng người đội đấu lạp, hung ác cắn vào người hắn, trực tiếp cắn không nhả ra, điều này làm ảnh hưởng tới động tác của người đội đấu lạp.
Vào giờ khắc này, một thanh đại đao màu đen từ trên trời giáng xuống, hung tàn chém xuống bả vai của người đội đấu lạp.
Răng rắc!
Đấu lạp vỡ nát mất một nửa, lộ ra nửa bên dung mạo nhuốm máu, còn có một con mắt phải đã mất đi ánh sáng, không có một chút màu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận