Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 171. Phòng Ngự Siêu Mạnh (2)

Chương 171. Phòng Ngự Siêu Mạnh (2)
Lý Hiên nhìn về phía rừng rậm Hắc Phong cách đó không xa, chuẩn bị đi đến đó thử một lần.
Nhưng bây giờ Lý Hiên cần lo cho cả Thu Nhi và A Ngốc. Hắn dứt khoát mở Góc Nhìn Thượng Đế ra để tiếp tục theo dõi, đồng thời điều động Huyết Phân Thân ở bốn phương tám hướng tới, bảo vệ bằng tất cả khả năng.
Làm xong mọi việc.
Lý Hiên đột ngột phát động năng lực Thuấn Di và biến mất.
Vài phút sau.
Trong rừng rậm Hắc Phong, tại một hang động gần một chỗ cỏ cây tươi tốt.
Lý Hiên bất động, hao mắt nhắm nghiền ngã xuống mặt đất, tay trái bê bết máu, bốc ra mùi máu tươi nồng nặc.
Một cự hổ với vẻ ngoài dũng mãnh, toát ra khí thế bá vương, đang điên cuồng cắn xé tay trái của Lý Hiên, nhưng Lý Hiên vẫn không nhúc nhích.
Con cự hổ gặm nhấm mấy phút, cuối cùng dừng lại.
Nó ngửa mặt trời gầm lớn, một chân hất bàn tay sang một bên, sau đó tiếp tục bước những dấu chân to lớn, đi về phía xa.
“Ê? Sao lại đi? Quay lại mau, ta còn chưa khảo sát xong đâu.” Lý Hiên đang nằm trên bãi cỏ ngồi bật dậy.
Hắn vất vả giả chết một lần, thậm chí còn đóng Hòa Hợp Với Tự Nhiên, để kiểm tra khả năng phòng ngự.
Kết quả là con cự hổ khen ngược, mới giúp hắn kiểm tra vài cái đã đi, thế mà được sao?
Vì thế, Lý Hiên nhặt một hòn đá lên và ném thẳng vào nó.
Bang!
Đầu cự hổ bị đập một phát, nó lập tức gầm lên giận dữ. Nó quay phắt lại, há cái miệng đẫm máu của mình cắn vào tay trái của Lý Hiên một lần nữa.
Kết quả là sau khi gặm một hồi mà không cắn nổi, con cự hổ giận dữ, không ngừng gầm thét, con mắt tức giận đến xanh lè.
Nhưng nó không còn cách nào, thật sự cắn không đứt.
Cự hổ phiền muộn, đành quay đầu rời đi lần nữa, lúc này, một bàn tay túm lấy đuôi nó.
“Tại sao lại rời đi? Thử thêm tí nữa không được sao? Chúng ta phải có đầu có đuôi chứ.” Lý Hiên nắm đuôi cự hổ với vẻ mặt thành thật.
“Rống!”
Cự hổ hoàn toàn tức giận. Nó quay đầu lại và nhào về phía Lý Hiên, móng vuốt sắc bén hung hăng vỗ vào vai Lý Hiên.
Bang bang bang bang bang!
Âm thanh trầm đục vang vọng.
Lý Hiên nắm lấy hai chân sau của cự hổ, đập nó xuống đất mấy phát, đập đến khi cự hổ gầm lên đau đớn, đến khi đầu nó choáng váng, mắt nó trợn lên.
“Ta cho ngươi cắn tay trái, ngươi không nghe, cuối cùng ngươi còn cào bẩn quần áo của ta. Ta không đánh ngươi mấy cái, ngươi thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt đúng không?”
Lý Hiên vừa đập vừa nói, một tay gương cao con cự hổ dài năm thước. Con cự hổ nhanh chóng bị đập đến ngất.
Lý Hiên nhìn con hổ to lớn đã ngất trong tay, không nói lên lời: “Quá là yếu ớt. Mới đập có năm mươi phát đã ngất. Quả là không chịu được tàn phá.”
Lý Hiên cầm đuôi hổ lên lau sạch vết máu trên cánh tay, để lộ cánh tay trắng nõn không có một vết thương.
“Con cự hổ này đã là con mạnh nhất trong khu vực này, nhưng nó căn bản không cắn rách nổi lớp da ta. Lần sau tìm một sinh vật càng mạnh hơn để thử xem.”
Lý Hiên lẩm bẩm, cảm thấy con cự hổ này hoàn toàn vô dụng, tốn công nó lớn như thế.
“Đúng rồi, Thần Lực Bẩm Sinh của ta cũng không biết đã đến giai đoạn nào rồi, lần này tiện thể kiểm tra luôn. Đợi con cự hổ này tỉnh lại, ta bẻ cổ tay với nó, kiểm tra một chút lực lượng của ta.”
Ở bên kia khu rừng.
Một tiểu cô nương buộc tóc đuôi ngựa cầm tay trường đao, khẩn trương đi sau lưng một lão giả, thận trọng từng bước đi trong rừng núi.
Bọn họ vừa đi vừa quan sát bốn phía, cảnh giác quan sát núi rừng.
“Cẩn thận một chút, con cự hổ kia ở khu vực này. Tuy bình thường nó không tấn công người, nhưng vẫn rất nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không được trêu chọc nó, hái xong thảo dược thì tranh thủ thời gian rời đi.”
“Gia gia, con cự hổ ấy thật sự lợi hại như thế sao? Ngươi là cường giả Luyện Thể tầng tám mà còn không thể đánh bại nó sao?” Cô nương buộc tóc đuôi ngựa tò mò hỏi.
“Ta đánh không lại. Con cự hổ này là một sinh vật dị chủng. Nó không chỉ có được trí thông minh rất cao, mà còn có sức lực vô cùng lớn, sức phòng ngự cũng rất mạnh. Con hổ này đã từng dốc sức chiến đấu với năm cường giả Luyện Thể tầng tám. Nó chẳng những không chịu chút thương tích nào mà còn thắng tuyệt đối. Nó vô cùng đáng sợ.” Ông già giải thích.
“Như thế thì nó quá mạnh! Vậy chúng ta nên cẩn thận!”
Cô nương buộc tóc đuôi ngựa sợ hãi, bàn tay nhỏ nhắn vội vàng che cái miệng nhỏ đỏ hồng, không dám tùy ý phát ra tiếng động nữa. Nàng trợn to mắt, lén lút quan sát bốn phía.
Hai người tiếp tục đi, nhưng đi được một đoạn thì bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ta ngửi thấy mùi máu tanh, chờ một chút, ở đây có dấu vết đi lại của cự hổ, mau dừng lại.”
Ông lão vội ngăn Cô nương cột tóc đuôi ngựa lại, cảnh giác quan sát bốn phía.
“Gia gia, có phải là cự hổ đang ở gần đây không?” Cô nương cột tóc đuôi ngựa hơi sợ sệt nói.
“Không biết, nơi đây đã thuộc phạm vi lãnh địa của cự hổ, tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể cẩn thận.” Biểu cảm của lão giả căng thẳng nghiêm trọng.
“Ừm ừm, ta thu thập thảo dược xong liền rời đi, có gốc thảo dược này, ta đã có thể trở thành luyện dược sư rồi.” Cô nương cột tóc đuôi ngựa nhỏ giọng nói.
“Ừm, đi theo ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận