Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 134. Cổ Phong

Chương 134. Cổ Phong
"Ngươi có tư cách, không nên xem thường chính mình, thiên phú của ngươi so với ngươi tưởng tượng càng tốt."
Lý Hiên chậm rãi đứng lên, cất ghế tựa vào túi Càn Khôn.
"Nếu vậy, ta bái sư."
Tiêu Kiếm hít một hơi thật sâu, đang định quỳ xuống hành lễ với sư tôn thì một giọng nói đột ngột vang lên.
"Đợi đã, ngươi không thể bái hắn làm sư, vì hắn không có tư cách làm sư tôn của ngươi."
Một âm thanh phiêu nhiên vang lên, vang vọng tứ phương, đồng thời cũng vang vọng bên tai mọi người.
Cùng với giọng nói này.
Một bóng dáng nhỏ gầy chậm rãi đi vào tiệm rèn.
Đây là một ông lão mặc đạo bào rách rưới, trên tay hắn cầm một cái đùi gà, vừa ăn vừa bước về phía trước, toàn thân luộm thuộm, bốc ra mùi khó chịu.
Trang phục như vậy, mùi hương như vậy, mọi người không khỏi cau mày.
Chỉ có Lý Hiên cau mày và nhìn người này một cách nghiêm túc.
'Cổ Phong: Người tu tiên, đang bị trọng thương, sức chiến đấu giảm xuống Luyện Thể Tông Sư, người hộ đạo của Tiêu Kiếm, không thể thu làm đồ đệ.’
"Ngươi là? Cổ gia gia!"
Tiêu Kiếm, người đang chuẩn bị bái sư, khi nhìn thấy bóng dáng nhếch nhác này thì sửng sốt một lúc, sau đó lộ ra vẻ vui mừng.
"Ha ha ha, nhiều năm trước chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, hiện tại ta lại luộm thuộm thành như vậy, khó cho ngươi còn nhận ra ta." Cổ Phong cười ha ha.
"Ta sao có thể quên được ngài! Khi ta cần sự giúp đỡ nhất, là ngài để lại tiệm rèn cho ta, giúp ta có thể sống dựa vào tiệm rèn. Sau này ngài rời đi, đi một lần tận mấy năm, Cổ gia gia, ngài đã ở đâu suốt mấy năm qua?" Tiêu Kiếm vội vàng nói.
"Xảy ra một số chuyện, đừng nhắc những chuyện kia, nói về chuyện bái sư trước đi." Cổ Phong xua tay, nói.
"Tiêu Kiếm, ngươi không được phép tùy tiện bái người khác làm sư, tương lai ngươi phải gia nhập tiên môn, bái người khác làm sư tôn là không cần thiết."
"Gia nhập tiên môn? Ta chỉ là phế vật, làm sao có tư cách gia nhập tiên môn." Tiêu Kiếm khổ sở nhìn Cổ Phong.
"Không, chỉ là ngươi vẫn chưa thức tỉnh mà thôi, đợi đến khi ngươi thức tỉnh, ta sẽ giúp ngươi gia nhập tiên môn, trở thành người tu tiên mạnh mẽ. Vậy nên ngươi không được báo hắn làm sư, sau này sư tôn của ngươi phải là người tu tiên mới đúng." Cổ Phong lại dặn thêm lần nữa.
"Nhưng Lý tiên sinh rất lợi hại, hắn có thể chế tạo ra vũ khí cực phẩm, đây là vũ khí cực phẩm vô cùng lợi hại." Tiêu Kiếm bấc giác nói.
"Đúng là có chút năng lực, nhưng chỉ có năng lực này thôi thì không đủ để trở thành sư tôn của ngươi, chờ ngươi trở thành người tu tiên, có thể học trở thành luyện khí sư. Luyện khí sư mạnh hơn Rèn Đúc Tông Sư rất nhiều, một bên là trời, một bên là đất, vì vậy đừng tùy tiện bái sư." Cổ Phong lại nhắc lại lần nữa.
"Nhưng... Nhưng ta cảm thấy Lý tiên sinh rất tốt, ngoài ngài ra, hắn là người duy nhất sẵn lòng giúp ta." Tiêu Kiếm chân thành nói.
"Về điểm này hắn thực sự đã làm rất tốt, nhưng ngoài rèn đúc ra, hắn không thể cho ngươi thứ gì khác, mà rèn đúc thì không cần thiết phải học. Ta vẫn đề nghị ngươi không nên bái sư, chủ yếu là bởi vì lo lắng có bất trắc, sau này sẽ dẫn đến một loạt phiền toái không cần thiết."
Cổ Phong tiếp tục cự tuyệt, còn kéo Tiêu Kiếm đến bên cạnh mình.
"Nhưng..."
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy."
Cổ Phong ngắt lời Tiêu Kiếm, lấy một lọ sứ nhỏ ra, đặt lên mặt bàn, nhìn về phía Lý Hiên.
"Bất kể ngươi nhận Tiêu Kiếm làm đồ đệ với mục đích gì, nhưng ngươi đã thực sự cho hắn hy vọng, điểm này rất đáng khen ngợi, nhưng việc nhận đồ đệ thì bỏ đi. Bên trong bình sứ này có một viên Luyện Tủy đan cực phẩm, ta nghĩ viên Luyện Tủy đan này đã đủ để báo đáp sự giúp đỡ của ngươi vừa rồi, cầm đi đi." Cổ Phong điềm nhiên nói.
Cùng với câu nói của Cổ Phong.
Hai Rèn Đúc Đại Sư bên trong tiệm và cả Lục trưởng lão, bọn họ đồng thời nhìn về hướng chiếc bình sứ nhỏ với sự khát vọng lóe lên thật sâu trong ánh mắt.
Bọn họ biết rõ Luyện Tủy đan cực phẩm trân quý cỡ nào, đây là đan dược quý giá có thể tiêu trừ dược độc, dù chỉ một viên cũng rất quý giá.
Điều này cũng làm cho hai đại sư và Lục trưởng lão nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ, hô hấp trở nên rất nặng nề, hiển nhiên là bị rung động bởi viên đan dược này.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Phong cười nhạt, cảm thấy phàm nhân đúng là phàm nhân, một viên đan dược là đã giải quyết được vấn đề.
"Ngươi thu hồi đan dược đi thôi, ta không cần, thu đồ đệ mới là mục đích của ta."
Lý Hiên bình tĩnh quan sát Cổ Phong, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn viên đan dược đó cũng không, hoàn toàn không coi trọng nó.
"Tại sao? Ngươi không nhận ra viên đan dược này sao? Viên đan dược này có giá trị cô cùng cao, nói không chừng có thể giúp ngươi đột phá tu vi mạnh hơn." Cổ Phong cau mày nói.
"Không cần."
Lý Hiên tùy ý đáp lời, rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Kiếm, nói.
"Bái sư là chuyện của ngươi, lựa chọn thế nào là do ngươi quyết định, đừng để người khác làm ảnh hưởng, hãy làm theo suy nghĩ trong trái tim ngươi."
Nói xong những lời này, Lý Hiên không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đợi.
Bên cạnh.
Cổ Phong đang cầm đùi gà muốn nói gì đó, nhưng khi nghe thấy câu hay làm theo suy nghĩ trong trái tim, Cổ Phong cũng im lặng, nhất thời cũng không tiện ngăn cản.
Thời gian trôi đi từng chút một.
Cả nơi này trở nên im lặng.
Tiêu Kiếm im lặng một lát, nghĩ đến ước định giữa mình và Lý Hiên trước đó, nghĩ đến chuyện vì một câu nói của mình mà Lý Hiên đã đặc biệt rèn ra một vũ khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận