Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 198. Giác Ngộ (2)

Chương 198. Giác Ngộ (2)
Việc này đối với Lý Hiên tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, quan trọng là Giác ngộ còn chưa kết thúc, sau lưng hắn mơ hồ xuất hiện một đóa Thanh Liên lớn.
Đáng tiếc Thanh Liên chưa ngưng tụ thành hình đã chậm rãi tiêu tán, lúc này Lý Hiên mở mắt ra.
“Giác ngộ kết thúc, đáng tiếc, thiếu chút nữa đã đạt đến giai đoạn thứ ba, Thanh Liên Hư Ảnh!”
Lý Hiên thầm nuối tiếc, thanh liên ngưng tụ trên đầu ngón tay đang tan biến, không ngừng chớp động trong tay hắn như một món đồ chơi.
Đến khi Lý Hiên chơi đã mới đứng lên rời khỏi tầng hầm.
Trở lại chính phòng, sau khi Lý Hiên rửa mặt chải đầu một phen xong xuôi, hắn thay đạo bào Thanh Liên lên người, cầm pháp kiếm trung phẩm ra khỏi phòng, nhìn thấy A Ngốc và Thu Nhi đang tu hành trong sân.
Hai đứa nhóc cũng rất nghiêm túc, nhất là Thu Nhi, hễ có thời gian là tu hành, không thả lỏng một giây nào.
“Sư tôn, ngài muốn ra ngoài sao?” Sau khi nhìn thấy Lý Hiền, A Ngốc vội vàng nói.
“Ta đi mua một ít nguyên liệu, các ngươi ở nhà chờ ta, lát nữa ta sẽ về.”
Lý Hiên nói xong, bóng dáng hắn nhanh chóng bay xa, chốc lát đã đi rất xa.
Dọc theo đường đi.
Lý Hiên dùng Góc Nhìn Thượng Đế quét nhìn xung quanh, quan sát tòa tông môn đang sửa chữa này.
Là một tông môn tu tiên, dù Thanh Liên Tông vừa mới di dời nhưng đã xây được khá nhiều kiến trúc.
Đại điện Thanh Liên Tông, phòng luyện đan, phòng luyện khí, phường giao dịch, công pháp đường…vâng vâng.
Chuyến này ra ngoài, chủ yếu Lý Hiên muốn mua nguyên liệu chế tạo lò luyện đan, thuận tiện tăng cấp pháp kiếm.
Pháp kiếm trung cấp vẫn có hơi thấp, hắn định thăng cấp pháp kiếm đến thượng phẩm, đồng thời luyện chế một đám Tụ Khí đan.
Đương nhiên, hắn còn muốn mua đan phương, mua pháp thuật, gia tăng sức chiến đấu của bản thân.
Nghĩ như vậy, Lý Hiên nhẹ nhàng bay đi xa.
Nhanh chóng đến phường thị phụ cận tông môn.
Ngay lúc này.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng nghị luận.
“Lại là Nam Hy, nữ nhân điên này lại khiến Liệt Diễm Cuồng Sư chặn trước cửa phường thị, ai cũng không được phép bước vào, chỉ khi đánh một trận với Liệt Diễm Cuồng Sư của nàng mới được vào.”
“Nhỏ giọng một chút, Nam Hy là tôn nữ của Đại trưởng lão, luyện khí ngự thú sư tầng mười, Liệt Diễm Cuồng Sư của nàng mạnh như quái vật, chúng ta vốn dĩ không chọc nổi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Ta còn muốn vào phường thị mua vật liệu nữa, vậy ta làm sao mà vào đây?”
“Cứ chờ một lát trước đã, lát nữa đội Chấp Pháp khẳng định sẽ đến xử lý.”

Xung quanh vang lên tiếng nghị luận.
Lý Hiên cau mày dùng Góc Nhìn Thượng Đế nhìn quét một vòng, quả nhiên nhìn thấy trước cửa phường thị có một con hỏa sư tử, nhưng hắn không nhìn thấy nữ tử tên Nam Hy kia.
Lý Hiên tiếp tục quan sát, nhanh chóng phát hiện ra: “Tìm thấy rồi, đợi đã nào, có thể thu làm đồ đệ?”
Trong mắt Lý Hiên lóe lên tia ngạc nhiên.
Dưới Góc Nhìn Thượng Đế, ở tửu lâu bên cạnh cuồng sư.
Lý Hiên nhìn thấy, bên cạnh cửa sổ của tửu lâu có một đại mỹ nữ mặc khôi giáp màu vàng đang ngồi, một đại mỹ nữ anh tư hiên ngang nhìn vô cùng cuồng ngạo.
Trong nháy mắt, khi nhìn thấy nàng, mấy hàng tin tức liền hiện ra.
‘Họ tên’: Nam Hy.
‘Tư chất’: Tuyệt phẩm.
‘Huyết mạch’: Không.
‘Số mệnh’: Một trong những vai phụ trời định, nữ chiến thần cuồng sư tương lai.
‘Nhắc nhở’: Phù hợp tiêu chuẩn thu nhận đệ tử.

“Vai phụ thiên mệnh.”
Linh quang lóe lên trong đôi mắt Lý Hiên, đệ tử có sẵn hắn buộc phải thu nhận thôi.
Chẳng qua là.
Đối phương là tôn nữ của Đại trưởng lão, thực lực mạnh mẽ, lại là ngự thú sư, mọi mặt đều rất ưu tú, đoán rằng rất khó để nàng chịu nhận bản thân làm sư tôn.
Lý Hiên chuẩn bị tiếp xúc trước với đối phương một chút, hiểu biết trước một ít, thuận tiện cho việc thu làm đồ đệ về sau.
Sau khi quyết định xong xuôi.
Lý Hiên nhanh chóng đi xung quanh phường thị, hắn đến một nơi cách tửu lầu không xa, đứng trong đám người yên lặng quan sát Nam Hy bên cửa sổ.
Nữ tử này tuổi tác xem chừng không lớn, dáng vẻ cũng chỉ đôi mươi, dung mạo xinh đẹp, dáng người cao gầy.
Trên người mặc áo giáp vừa thân khiến vóc người có lồi có lõm của nàng được thể hiện toàn bộ.
Giữa những phần của bộ khôi giáp màu vàng, tại những khu vực không có trang bị che chắn, có thể thấy được da thịt trắng nõn.
Điều khiến Lý Hiên kinh ngạc là, trong đôi tay nhỏ bé của nàng đang đùa nghịch một trường thương màu hoàng kim sắc bén, mũi thương chớp động hàn quang chứng minh nó không phải là vật phàm.
Trọng điểm là nhìn nữ tử này nhìn cực kỳ phách lối, hai tầng của tòa tửu lâu kia, bởi vì nàng mà không có khách nào dám vào.
“Nữ tử này, có hơi phiền toái.”
Lý Hiên cau mày, xem qua các loại năng lực của mình, còn có cả Thuấn Di, sau đó đi nhanh về phía tửu lầu.
Lân cận tửu lầu.
Rất nhiều đệ tử của Thanh Liên Tông đứng xung quanh sôi nổi bàn luận, châu đầu ghé tai nói về chuyện của Nam Hy, muốn vào phường thị cũng không dám vào.
Hiện tại, lúc bọn họ thấy Lý Hiên đi về phía tửu lâu thì ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, không dám tin là có người lại dám bước vào tửu lầu nơi Nam Hy ngồi.
“Đây là ai thế? Lá gan lớn thật, tửu lâu kia không ai dám vào, hắn lại dám.”
“Quả thật là lá gan không nhỏ, ngay cả đến gần thôi ta còn không dám, tiểu tử này lại dám qua đó, có dũng khí!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận