Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 368. Càng điều tra càng kinh ngạc

Chương 368. Càng điều tra càng kinh ngạc
Có điều, lúc này.
Tần Bất Hối mơ hồ phát hiện có điều gì đó không đúng .
Nàng tỉ mỉ quan sát Lý Hiên, nhìn nước da hồng hào của Lý Hiên, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ.
Nàng phát hiện, Lý Hiên không hề khoẻ mạnh giống như bề ngoài, da thịt hồng hào giống như là hiện tượng giả bên ngoài, Lý Hiên thật sự có khả năng có thương tích trên người.
"Kỳ lạ!"
Tần Bất Hối thầm lẩm bẩm, trong đôi mắt lóe lên một vầng sáng, cẩn thận quan sát Lý Hiên.
Rất nhanh, nàng thu vầng sáng lại, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bởi vì nàng phát hiện, có tổn thương trong linh hồn của Lý Hiên, hơn nữa tình trạng vết thương không nhẹ.
Loại thương tổn linh hồn này cực kỳ khó lành, nếu như tìm không thấy thiên tài địa bảo linh hồn, cả đời này cũng không lành lại được.
Quan trọng là thương tổn linh hồn ảnh hưởng rất lớn với việc tăng trưởng thực lực, thực lực có khả năng vĩnh viễn dừng lại không tăng thêm nữa.
Kết quả thế này khiến Tần Bất Hối thấy nghi ngờ, nàng nghĩ mãi không ra tại sao linh hồn Lý Hiên lại bị thương nặng đến vậy.
"Ta nhớ, thứ dễ tổn hại đến linh hồn nhất là ma công, lẽ nào Lý Hiên tu hành loại ma công nào đó?" Tần Bất Hối tự lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Lý Hiên nhiều thêm chút cảnh giác.
Trên thế giới này, ma tu vô cùng hung tàn, rất nhiều người chẳng chừa thủ đoạn nào vì lực lượng, cam nguyện hiến dâng linh hồn của bản thân, tu hành ma công.
Bây giờ, thấy linh hồn của Lý Hiên bị tổn thương thành như vậy, Tần Bất Hối nghi ngờ Lý Hiên tu hành ma công.
Nhưng nàng không hề cảm nhận được ma khí trên người Lý Hiên, điều này lại không giống ma công, rất kỳ lạ.
Trong lòng Tần Bất Hối ngờ vực, khẽ lẩm bẩm.
"Ta đi điều tra, xem thử Lý Hiên rốt cuộc là người như thế nào, có từng làm chuyện thương thiên hại lý gì hay không, chỉ cần tu hành ma công, tất nhiên sẽ để lại dấu vết."
Tần Bất Hối chuẩn bị rời đi, lúc này nàng nhớ tới mỹ thực vừa ăn lúc nãy, còn có tri thức trận pháp được Lý Hiên chỉ dẫn.
Nàng không muốn nợ nhân tình, vì vậy nàng lấy một bình đan dược từ trong túi Càn Khôn ra, một bình đan dược có lợi cho việc hồi phục tổn thương linh hồn.
"Cho ngươi bình đan dược này, ta đi đây, hai ngày sau ta sẽ tới đón Tần Nguyệt, hai ngày này các ngươi ở chung nhiều chút."
Tần Bất Hối nói xong thì lẫn vào hư không, biến mất không thấy.
...
"Phù, Tần trưởng lão cuối cùng cũng đi rồi."
Nhìn thấy Tần Bất Hối rời đi, Tần Nguyệt lại bổ nhào vào lòng Lý Hiên, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Lý Hiên và nói: "Sư tôn, ta rất nhớ ngươi đó."
"Ừ."
Lý Hiên ôm Tần Nguyệt mềm mại, hưởng thụ thời khắc ấm áp đẹp đẽ này, cố gắng duy trì sắc mặt hồng hào, không để mặt yếu ớt của mình lộ ra trong mắt Tần Nguyệt.
"Sư tôn, chúng ta về phòng đi, ta đem quà về cho ngươi đấy." Giọng nói Tần Nguyệt lanh lảnh.
"Được, chúng ta trở về phòng."
Lý Hiên kéo cánh tay mềm mịn nhỏ nhắn của Tần Nguyệt, mỉm cười bước từng bước vào trong phòng, đến chỗ chiếc giường bạch ngọc trong tầng hầm bế quan, ngồi xếp bằng.
"Sư tôn, ngươi xem, đây đều là quà cho ngươi đó."
Tần Nguyệt lấy từ trong túi Càn Khôn ra từng quả một, lôi ra khoảng chừng năm quả, trong đó còn có một loại quả tỏa ra quang huy trân quý.
Đó chính là, quả siêu tiến hóa.
Nhìn quả siêu tiến hóa quý giá, lại nhìn dáng vẻ mỉm cười đáng yêu, và cả bộ dạng chẳng thèm để tâm đó của Tần Nguyệt.
Lý Hiên im lặng, hắn biết rõ, để có được quả siêu tiến hóa này, Tần Nguyệt hiển nhiên đã phải cái giá rất lớn.
Nếu không Tần Nguyệt sẽ không có dáng vẻ ngu ngốc, giả vờ như không có gì như vậy.
"Sau này đừng liều mạng như vậy nữa, ngươi phải bảo vệ bản thân cho tốt, không cần giúp ta tìm quả, đã đủ rồi." Lý Hiên xoa nhẹ ráy tai Tần Nguyệt, nói.
"Ta biết rồi."
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ nhất định phải giúp Lý Hiên tìm được nhiều quả siêu tiến hóa hơn.
Bởi vì nàng phát hiện rõ ràng, thái độ của Lý Hiên với những loại quả này rất khác biệt, hắn chắc chắn rất cần chúng.
Có điều, lúc này.
Tần Nguyệt bỗng chăm chú quan sát Lý Hiên, từ từ dựa đầu vào vị trí trái tim của Lý Hiên, dịu dàng nói.
"Thật kỳ lạ, ta cảm thấy tốc độ nhịp tim của chúng ta giống nhau."
Gương mặt trắng nõn của Tần Nguyệt tựa vào lồng ngực Lý Hiên, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp, trong con ngươi xinh đẹp thoáng qua chút hoài nghi.
"Ừ, thích sao?"
Lý Hiên không hề phủ nhận, lúc Tần Nguyệt vừa xuất hiện hắn đã nhận ra rồi, hiển nhiên là vì chiết xuất huyết mạch.
"Ừ, thích."
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy sư tôn ngày càng thần bí, càng làm người ta mê mẩn.
...
Một bên khác.
Thành Bạch Vân.
Tần Bất Hối bước từng bước ở trong thành Bạch Vân, thần thức quét qua toàn thành trì, rất nhanh đã khoá chặt vào ba cô nhi viện, nhìn thấy rất nhiều hài đồng với nụ cười trên gương mặt.
Dưới sự chăm lo của vài phụ nhân, những đứa trẻ này có đứa đang ăn, có đứa đang học tập, có đứa thì luyện võ, còn có một vài lão nhân đang hỗ trợ dạy bọn chúng.
Ở bên ngoài cổng cô nhi viện, vài tráng hán ăn mặc như tiêu sư đang canh giữ, bọn họ vừa trò chuyện vừa mỉm cười, bên dưới ống tay áo của bọn họ có thêu chữ “Lý”.
"Đây là cô nhi viện của Lý Hiên sao, không nghĩ tới đã thành lập ba cái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận