Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 381. Lợi ích của công đức

Chương 381. Lợi ích của công đức
Lý Hiên nhìn giao diện dữ liệu, vô cùng hài lòng với thu hoạch lần này. Quan trọng là hắn vẫn còn có một cơ hội cô đọng kết giới sát khí nữa, điều này cũng khiến hắn vô cùng mong chờ.
Hắn không vội vàng cô đọng sát khí, hắn kiểm tra tình hình phát triển của các đệ tử, xem thử xem có thông tin gì mới hay không.
'Ting! Đệ tử Tiểu Muội của ngài học được Thượng Cổ Cuồng Chiến Công Pháp ở động phủ cổ, sức chiến đấu tăng đột biến, bị thương càng nặng, chiến lực càng mạnh.'
'Ting! Đệ tử Tiêu Kiếm của ngài giết chết dị thú Trúc Cơ hậu kỳ bằng sức mạnh Trúc Cơ trung kỳ, giải cứu tộc trưởng Triệu gia, nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của người Triệu gia.'
'Ting! Đệ tử Tống Tiểu Mỹ của ngài thăm dò cổ mộ thần bí, may mắn đạt được bảo y tứ giai cực phẩm, sức phòng ngự tăng mạnh.'

Một loạt thông tin hiện lên trước mắt, thấy các đệ tử đều phát triển rất tốt, Lý Hiên gật đầu hài lòng.
Nhưng nghĩ đến Lục Trường Sinh, Lý Hiên bất lực lắc đầu.
Bởi vì diễn xuất của Huyết Phân Thân quá qua loa, hắn cảm thấy giống như là đang chơi đùa vậy.
May mà Lục Trường Sinh vẫn đi theo như trình tự bình thường, bây giờ đang thăm dò bên trong bí cảnh thứ hai, trở về đúng đường.
"Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, gần đây Nam Vực cũng rất ổn định, vậy thì bây giờ cô đọng kết giới sát khí thôi."
Lý Hiện lại một lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu cô đọng kết giới sát khí, thử thành công trong việc ngưng đọng nó.
Thời gian trôi qua.
Rất nhanh, ba giờ đã trôi qua.
Không khí xung quanh Lý Hiên hơi lăn tăn, mái tóc đen dài không gió tự bay, ngay cả đạo bào thanh liên cũng hơi lay động.
Trong chốc lát, từng vòng kết giới do sát khí ngưng tụ lại từ từ được hình thành, biến thành năng lực phụ trợ, bắt đầu tăng cường cho Lý Hiên.
'Ting! Chúc mừng ngài đã ngưng tụ nên kết giới sát khí, kẻ địch trong kết giới điều chịu ảnh hưởng từ sát khí của ngài, sức chiến đấu sẽ giảm mạnh.'
'Ting! Huyết Phân Thân số hiệu 3000 của ngài có phát hiện quan trọng, dựa vào thông tin ngài dự đoán tương lai, nó đã tìm ra một thiếu niên què chân tên Triệu Thiên, xác suất đối phương có thể trở thành đệ tử của ngài là rất lớn.'
"Cuối cùng cũng tìm ra rồi!"
Lý Hiên vui mừng không thôi, lập tức nhắm mắt lại chọn linh hồn hàng lân, tiếp quản cơ thể Huyết Phân Thân số hiệu 3000.

Đại lục thần bí
Bên trong bí cảnh tiên kiếm.
Lục Trường Sinh đặt một mảnh vỡ tiên kiếm lên trên tiên kiếm, trong nháy mắt tiên kiếm tỏa ánh sáng rực rỡ, từ từ dung hợp mảnh vỡ.
Sau khi dung hợp.
tiên kiếm mới đã dài hơn một chút, khí tức nó tỏa ra cũng đáng sợ hơn, khả năng áp chế càng mạnh mẽ.
Lục Trường Sinh nhìn tiên kiếm mạnh mẽ hơn, vui mừng nói.
"Tốt, tốt, tốt quá, ta có thể cảm nhận được tiên kiếm lại mạnh thêm nữa rồi, nhưng độ dài của tiên kiếm vẫn chưa đủ, chẳng lẽ vẫn còn mảnh vỡ sao?"
"Đúng, theo suy tính của ta thì còn thiếu hai miếng mảnh vỡ nữa, đoán chắc chúng đang ẩn giấu trong những bí cảnh khác, chúng ta chỉ có thể từ từ tìm kiếm thôi, đi thôi, rời khỏi đây trước.”
“Nhưng phải cẩn thận chút, nói không chừng bên ngoài có cường giả mặc hắc bào xuất hiện cướp đoạt, nếu như cảm thấy không ổn thì ngươi lập tức lùi lại, rõ chưa?" Hắc Hoàng nghiêm túc nói.
"Được, ta sẽ cẩn thận."
Lục Trường Sinh gật đầu, cảnh giác bước ra ngoài, trong lòng cũng lo lắng người mặc hắc bài sẽ động thủ với hắn. Suy cho cùng, hắn hoàn toàn không quen những người mặc hắc bào này, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ mà giúp đỡ mình.
Với tâm trạng thấp thỏm.
Lục Trường Sinh từng bước đi đến cửa bí cảnh tiên kiếm, hướng ra phía ngoài bí cảnh bằng tất cả tinh thần đề phòng.
Chỉ là.
Ngay trong khoảnh khắc vừa bước chân ra khỏi bí cảnh Lục Trường Sinh đã ngửi được mùi máu nhàn nhạt.
Mùi máu này thổi từ hướng đông nam đến, giống như là mùi máu tươi bị gió cuốn đi sau khi quân đội giao chiến.
Mùi máu thế này khiến cho Lục Trường Sinh hơi sững sờ, hắn vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên một cơn gió từ trên bầu trời giáng xuống, lao về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên, phát hiện một con ưng già màu xanh trắng từ trên trời phi xuống, đôi cánh vụt sáng đáp xuống cánh tay Lục Trường Sinh, sau đó khẽ vung thân mình.
"Ơ? Có thứ gì đó."
Lục Trường Sinh gỡ một món đồ giống như vải vóc trên cánh của ưng già xuống, sau khi mở ra xem, vậy mà lại là một tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này đánh dấu một khu vực bí cảnh mới, đồng thời còn có tuyến đường kéo dài đến địa điểm xa hơn, nhưng sau khi kéo dài đến một mức nào đó thì không còn gì cả.
Dường như không tìm thấy bí cảnh phía sau, nhưng dù là tấm bản đồ như thế cũng vẫn khiến lông mày Lục Trường Sinh càng lúc càng nhíu chặt hơn.
"Hắc Hoàng, những người mặc hắc bào này là thế nào? Bọn họ lại còn trực tiếp gửi bản đồ đến." Lục Trường Sinh mờ mịt.
"Không rõ, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, dù thế nào ta vẫn cảm thấy không có cái gọi là bữa ăn miễn phí, ta không tin có người giúp ngươi có được tiên kiếm, chắc chắn bọn họ có mục đích gì đó."
Hắc Hoàng thận trọng nói, đoán rằng bên trong chuyện này ẩn chứa âm mưu.
"Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận."
Thần thức của Lục Trường Sinh quét qua khắp nơi, không nhìn thấy bất kỳ điều gì bất thường, sau đó hắn cúi đầu nhìn bản đồ.
Chương 382: Tham Tầm Tiên Kiếm
Chương 382: Tham Tầm Tiên Kiếm
Hắn phát hiện, bí cảnh được đánh dấu trên bản đồ rất gần bọn họ, thậm chí mắt thường cũng có thể thấy được.
"Bí cảnh lần này rất gần, vậy mà ở bên đó, thật sự là ngoài ý muốn."
Lục Trường Sinh vui mừng phi đến, phát hiện trận pháp bên ngoài bí cảnh cũng đã được phá giải, hắn lại một lần nữa thuận lý hợp tình bước vào bên trong bí cảnh.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Trung tâm bí cảnh.
Nhìn tiên kiếm một lần nữa dài hơn, Lục Trường Sinh phấn khích không thôi, cảm thấy lần này bản thân quá thuận lợi.
Nhưng nhìn thấy ánh sáng ở bên trong thân kiếm tiên lập lòe, hắn nghi ngờ hỏi: "Tại sao vẫn luôn có tia sáng lập lòe bên trong thân tiên kiếm vậy?"
"Có lẽ là đang ngưng tụ tên của tiên kiếm, mỗi một thanh tiên kiếm đều là độc nhất vô nhị, đều có tên và danh hiệu riêng. Thanh kiếm này chỉ còn thiếu chút nữa là khôi phục lại, tên của thanh kiếm cũng nên xuất hiện rồi." Hắc Hoàng giảng giải kiến thức cơ bản về tiên kiếm.
"Hóa ra là vậy."
Lục Trường Sinh chợt hiểu ra, nhìn tiên kiếm với cái nhìn chờ mong. Cũng vào thời điểm này, quang huy trên thân tiên kiếm tiêu tán, bốn chữ cái xuất hiện trên thân kiếm.
'Tham Tầm Tiên Kiếm'
"Vậy mà lại là Tham Tầm Tiên Kiếm, đây là kiếm tốt!" Hắc Hoàng vội vàng nói.
"Có chức năng gì vậy? Hình như tên này rất thông thường mà?" Lục Trường Sinh cau mày.
"Không, thanh kiếm này có thể tìm kiếm một phần thông tin. Ví như những người mặc hắc bào đó, ngươi chỉ cần chạm thanh kiếm này vào bọn họ là có thể nhìn thấy một phần tin tức của bọn họ.
Đợi đến khi ngươi phục hồi xong thanh tiên kiếm này, ngươi có thể thăm dò được nhiều thông tin hơn, sau này ngươi thăng cấp cho Tham Tầm Tiên Kiếm thì nó có thể tiến hóa thành Nhân Quả Tiên Kiếm,
“Nhân Quả Tiên Kiếm rất đỉnh, một kiếm chém đứt nhân quả, một kiếm dò tìm bí mật, là một trong mười thanh đại tiên kiếm đứng đầu thiên hạ, vô cùng mạnh mẽ." Hắc Hoàng nghiêm túc nói.
"Vậy mà lợi hại đến thế sao, không ngờ thanh kiếm này lại đỉnh như vậy."
Lục Trường Sinh ngạc nhiên khôn nguôi, đồng thời cũng nghĩ đến những người mặc hắc bào đó, hắn muốn tìm kiếm một chút tin tức thông qua thanh kiếm này, vì vậy hắn nói.
"Chúng ta ra ngoài đi, nếu như lại gặp người mặc hắc bào thì sẽ cẩn trọng thăm dò bọn họ, xem thử rốt cuộc bọn họ có mục đích gì."
"Đúng, có điều ngươi phải cẩn thận, tấm bản đồ đó chứng minh người mặc hắc bào vẫn chưa tìm ra địa điểm của bí cảnh cuối cùng, đoán chắc là không tìm thấy.”
“Điều này cũng nói rõ, bên ngoài bí cảnh là nơi duy nhất mà bọn họ có thể tập kích ngươi, có thể bọn họ sẽ đợi ngươi ngoài cổng, dồn toàn bộ sức mạnh để cướp lấy tiên kiếm trong tay ngươi.”
“Vì vậy, tiếp theo, có thể ngươi sẽ phải đối diện với một trận chiến gian nan, nhất định phải cẩn thận đề phòng bọn họ." Hắc Hoàng dặn dò.
"Ta biết rồi, ta sẽ chú ý, nhưng thực sự không phải bọn họ đang giúp đỡ ta sao?" Lục Trường Sinh vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ này, nói.
"Rất khó, trong thiên hạ làm gì có sự trợ giúp vô duyên vô cớ nào, nhất định là bọn họ có mục đích gì đó, sao có thể giống như ta, luôn giúp ngươi." Hắc Hoàng nói.
"Ừm, cảm ơn ngươi Hắc Hoàng, sư tôn và ngươi đều là người quan trọng nhất của ta." Lục Trường Sinh cảm động nói.
"Tại sao lần nào cũng nhắc đến sư tôn của ngươi thế? Hơn nữa còn nhắc đến hắn trước khi điểm đến ta, trong lòng ngươi, sư tôn ngươi quan trọng hơn ta sao?" Hắc Hoàng không phục, nói.
"Chuyện này..."
Lục Trường Sinh trầm mặc, hắn vĩnh viễn không quên được cảnh ngộ trước đây.
Lúc đó, cơ thể hắn yếu ớt, ho khan không ngừng, phụ thân và các thúc bá bôn ba khắp nơi vì hắn, trên đường đi đã gặp phải sự tấn công của lượng lớn sinh vật ô nhiễm.
Vì để bảo vệ hắn, thụ thân đặt hắn trên cây, sau đó ngăn cản sinh vật ô nhiễm bằng tất cả sức mạnh.
Hắn lúc đó yếu ớt, nhìn cha rơi vào đường cùng trong sự bao vây tấn công, nhìn cánh tay cha bị xé toạc, nhìn các thúc bá từng người ngã xuống.
Lúc đó Lục Trường Sinh cảm thấy cả thế giới đều đổ sụp, hắn tuyệt vọng khẩn cầu trời xanh, hy vọng có người có thể cứu phụ thân và các thúc bá của hắn.
Cũng trong thời khắc tuyệt vọng đó.
Những mũi tên sắc bén bay đến, bắn chết từng sinh vật ô nhiễm, còn dẫn dắt đông đảo lượng sinh vật ô nhiễm rời đi, giải cứu hắn, phụ thân và các thúc bá.
Cảnh tượng đó, cho đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ trong đầu.
Vì vậy, từ đầu đến cuối, hắn đã xem Lý Hiên là người quan trọng nhất, vẫn luôn cao hơn Hắc Hoàng một chút.
Vậy nên, sau khi nghe những lời ấm ức không phục của Hắc Hoàng, Lục Trường Sinh không phản bác, vì hắn thật sự nghĩ như vậy.
"Ôi, sớm biết vậy thì trước đây ta thức tỉnh sớm hơn, tránh cho người coi trọng Lý Hiên như vậy, nói thật, sự giúp đỡ của hắn với ngươi không hề lớn.”
“Cũng chỉ giúp đỡ ngươi một chút vào lúc đó. Từ khi ngươi đến đại lục thần bí, hắn không thể giúp ngươi được nữa, thậm chí sau này hắn cũng vĩnh viễn không thể giúp được ngươi.”
“Suy cho cùng, đại lục thần bí mơ hồ hư ảo, dù là ta mạnh mẽ của trước kia cũng phải theo chân ngươi mới biết đến đại lục này, thậm chí sư tôn ngươi còn không biết ngươi đang ở đâu nữa." Hắc Hoàng lắc đầu nói.
"Chúng ta không bàn đến vấn đề này nữa, đi thôi, ta đến xem những người mặc hắc bào đó." Lục Trường Sinh chuyển chủ đề, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận