Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 238. Quà tặng của Tần Nguyệt

Chương 238. Quà tặng của Tần Nguyệt
Những thứ mà Lý Hiên học tập trong một ngày, những kinh nghiệm chiến đấu mà hắn tiếp thu được trong một ngày, sánh bằng hơn mười năm học tập và trải nghiệm của người khác.
Điều này cũng là lý do mà Lý Hiên lười so kinh nghiệm chiến đấu với người khác, bởi vì không ai có thể thắng hắn, đây là sự thật!
"Lý Hiên, ngươi quá xem thường ta rồi, hôm nay chúng ta nhất định phải so một trận!"
Nhạc Tử Quân cảm thấy bản thân bị xem thường, nghiêm túc đứng dậy.
Hắn muốn chứng minh bản thân, muốn thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân, muốn để cho tất cả mọi người biết rằng cho dù Nhạc Tử Quân hắn không dùng linh lực thì chiến lực vẫn vô song như cũ.
"Được thôi, dù sao cũng chán không muốn nói chuyện nữa, hoạt động xương cốt cũng được, ngươi chọn vũ khí đi, tùy ý chọn." Lý Hiên đứng dậy, tùy tiện vặn eo.
"Ta!"
Nhạc Tử Quân thật sự có hơi chán nản, cảm thấy thái độ kiêu ngạo từ trong xương mà Lý Hiên thể hiện ra khiến người ta vô cùng không thoải mái.
Nhạc Tử Quân chán nản nhấc hai thanh loan đao lên, ngoài kiếm ra, đây cũng là vũ khí sở trường nhất của hắn, Nguyệt Nha Loan Đao.
Nguyệt Nha Loan Đao là vũ khí trước đây của hắn, chỉ là sau khi trở thành người tu tiên mới đổi qua Thanh Liên Kiếm Pháp.
Nhưng không thể không nói, sau khi nhấc Nguyệt Nha Loan Đao lên, hắn cảm thấy mình mạnh hơn, đặc biệt ở tình huống không dùng linh lực, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối là vô địch trong số người đồng giai.
Cùng với sự tự tin vô cùng, Nhạc Tử Quân đưa cây loan đao còn lại cho Lý Hiên, cười nói.
"Nguyệt Nha Loan Đao khá đặc biệt, nếu như ngươi không dùng được thì dùng kiếm đi."
"Không cần, chuyện nhỏ."
Lý Hiên đón lấy loan đao, vung xoẹt xoẹt xoẹt, lưu loát sinh động thể hiện một loạt phương pháp vận dụng.
"Ngươi vậy mà cũng biết cách dùng Nguyệt Nha Loan Đao!"
Phải biết rằng, loại loan đao này được sử dụng nhiều ở Tây Vực, rất ít khi nhìn thấy chúng ở nước Đại Hạ.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, hắn tùy ý chọn một loại binh khí, Lý Hiên vậy mà lại biết dùng, còn dùng tốt như vậy, điều này khiến Nhạc Tử Quân phải ngạc nhiên.
Nhưng.
Nhạc Tử Quân vẫn tràn đầy tự tin vào bản thân như trước, chủ yếu là do kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, lại là người đã sử dụng loan đao hơn hai mươi năm, còn lớn hơn cả tuổi tác của Lý Hiên.
Sau khi so sánh như vậy xong, Nhạc Tử Quân vô cùng tự tin, chuẩn bị đánh bại Lý Hiên trong vòng năm lần thở.
Mang theo sự tự tin này, cuối cùng hắn và Lý Hiên chiến đấu với nhau.
Sau ba hơi thở.
Chiến đấu dừng lại.
Nhạc Tử Quân nhìn loan đao đang kê trên cổ mình, cả người sửng sốt, đầu óc ong ong.
Rõ ràng hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại có kỹ năng sử dụng loan đao nhiều năm, quyết định đánh bại Lý Hiên trong vòng năm hơi thở.
Nhưng ai mà có ai ngờ được rằng.
Mới ba hơi thở, trái lại bản thân hắn đã bị Lý Hiên đánh bại, điều này khiến Nhạc Tử Quân cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ.
"Không... Không thể nào, lại đi, chúng ta làm lại đi." Nhạc Tử Quân có chút hoang mang nói.
"Được!"

Sau hai hơi thở.
Nhạc Tử Quân cảm nhận được sự lạnh lẽo của thanh loan đao đang kề trên cổ mình, hắn lại sửng sốt một lần nữa, cả người bị đả kích đến mức hoài nghi nhân sinh.
Không còn cách nào khác, thua quá nhanh, hoàn toàn không phải ứng kịp đã bị đánh bại rồi, đao pháp xảo quyệt đó, đao kỹ tinh xảo đó, quả thật là không thể tưởng tượng nổi mà.
Rất lâu sau.
Nhạc Tử Quân như người mất hồn, mất mát nói: "Ta thua rồi!"
"Ừm!"
Lý Hiên đưa trả loan đao cho đối phương, nằm trở lại lên ghế tựa một cách nhàn hạ, tiếp thu các loại kiến thức và kinh nghiệm chiến đấu mà đám Huyết Phân Thân truyền đến.
Bên cạnh.
Nhạc Tử Quân thu loan đao lại, nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy bản thân không nên đến đả kích Lý Hiên.
Bởi vì không những hắn thua, mà còn bị Lý Hiên đánh bại những ba lần, trải nghiệm tồi tệ như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Nhạc Tử Quân trong tâm trạng chán nản ngồi xuống bên cạnh, rơi vào trầm mặc, không còn tâm trạng để thách đấu cái khác, cả người đều tự kỷ.
Cũng vào lúc này.
Một bóng dáng xinh đẹp như tiên nữ từ xa bay đến, mang theo hương thơm đáp xuống trong tiểu viện tĩnh mịch, chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lý Hiên.
"Lý Hiên, có người tặng quà cho ngươi, ngươi đoán xem là ai tặng?"
Băng Huyên Nhi mỉm cười, nàng lấy một chiếc túi Càn Khôn ra, nháy mắt với Lý Hiên.
"Quà gì vậy, đoán là nha đầu Tần Nguyệt rồi." Tâm trạng của Lý Hiên có chút phức tạp, nói.
"Quả thật là Tần Nguyệt phái người đến tặng quà, nhưng ta cũng tốn không ít sức lực, ngươi nên thưởng gì cho ta đây?" Băng Huyên Nhi cười ha ha nói.
"Ngươi muốn phần thưởng gì?" Lý Hiên hỏi ngược lại.
"Thịt kho tàu, mời ta ăn thịt kho tàu, vừa hay ta săn được một con Yêu Thú Trư ở dưới núi." Băng Huyên Nhi lấy một con Yêu Thú Trư mập mạp từ trong túi Càn Khôn ra.
"Được." Lý Hiên không để ý vẫy tay.
"Cảm ơn."
Băng Huyên Nhi rất vui mừng, buổi sáng nàng đã nhận được quà rồi, cố ý kéo dài đến trưa mới đi là vì để ăn ké chút thịt kho tàu.
Không còn cách nào.
Kể từ lần trước được ăn thịt kho tàu mà Lý Hiên làm, nàng đã hoàn toàn yêu thích nó rồi, đã rất nhiều lần muốn qua ăn nhưng lại quá ngại ngùng.
Bây giờ có lý do để qua đây, đương nhiên phải ăn một bữa thật ngon rồi.
Bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận