Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 582. Cầu được ước thấy

Chương 582. Cầu được ước thấy
"Thối Linh Quả Thụ à, phần thưởng này thường thôi." Lý Hiên cau mày.
"Lý Hiên tiên sinh, để ta mở giúp ngài, vận may của ta vẫn luôn khá tốt." Tuyết Kỳ nhẹ nhàng nói, háo hức nhìn những rương báu còn lại.
"Ừ, để rương báu màu bạc cho ngươi mở." Lý Hiên chẳng để tâm, thẳng tay ném chiếc rương sang.
"Ai cha!"
Tuyết Kỳ vô cùng vui vẻ, nàng vươn bàn tay nhỏ trắng như tuyết của mình ra và nhẹ nhàng mở rương báu màu bạc ra, sau đó một quả siêu tiến hóa phát ra ánh sáng rực rỡ xuất hiện bên trong rương báu.
"Ôi chao, vận khí không được tốt, chỉ một quả siêu tiến hóa."
Tuyết Kỳ thất vọng đưa đồ cho Lý Hiên, đứng sang một bên há miệng, trông có vẻ không vui.
"Phần thưởng không tệ, ta rất hài lòng." Thật ra thì Lý Hiên rất thích phần thưởng này, không hề cho rằng Tuyết Kỳ kém may mắn.
Nhưng chiếc rương báu màu vàng cuối cùng thì Lý Hiên lại đặt trong tay Băng Huyên Nhi, dịu dàng nói: "Rương báu cuối cùng, ngươi mở giúp ta."
"Ừ."
Băng Huyên Nhi mỉm cười dịu dàng, dùng linh lực giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng mở rương báu màu vàng ra.
Trong phút chốc.
Quang huy màu vang lấp lánh, một trái cây chói mắt lao từ bên trong rương báu ra, lưu chuyển lơ lửng trong không trung, toát ra ánh sáng thần bí.
"Quả lột xác huyết mạch!"
Nhìn thấy trái cây này, Lý Hiên ngạc nhiên. Trong đầu hắn nhớ đến trái cây nọ trong bí cảnh Linh Hồn, đồng thời nghĩ đến huyết mạch của mình.
Huyết mạch Phượng Hoàng của hắn đã ngưng tụ thành rất nhiều tia, nhưng vẫn không có cách nào dung hợp thành huyết mạch chân chính.
Nếu nuốt quả lột xác huyết mạch này, vậy thì có lẽ hắn có thể thực sự sở hữu huyết mạch Phượng Hoàng.
Suy nghĩ về điều này.
Hắn nóng lòng nắm lấy trái cây, muốn dùng nó, có điều sao một thời gian suy ngẫm thì hắn vẫn cất nó đi, sau đó quay đầu nhìn con sóc nhỏ cùng những tuyết thú khác.
"Cảm tạ sự giúp đỡ của các ngươi, tiếp theo ta tặng các ngươi một món quà lớn."
Lý Hiên giơ cao cánh tay trái, lấy hắn làm trung tâm, sức mạnh hàn băng của Đóng Băng Vĩnh Viễn tỏa ra và hóa thành cơn bão tuyết, quét qua mấy chục dặm xung quanh.
Sức mạnh băng giá trong cơn bão vô cùng ngang ngược, đến mức nó thậm chí còn đóng băng tất cả tiểu tuyết thú bên trong.
Tuy vậy, chúng nó không hề có biểu cảm sợ hãi, thay vào đó chúng nó cố gắng hấp thu trong sự mừng rỡ.
Vì sức mạnh hàn băng này không hề có sát ý, trái lại còn có tác dụng hỗ trợ mạnh mẽ, trợ giúp chúng nó hấp thu.
Đám tiểu tuyết thú cũng cảm nhận được, vậy nên chúng nó gắng sức hấp thu, thân thể càng ngày càng lớn, khí tức càng thêm nồng đậm, thậm chí có một vài con còn lột xác thành tuyết thú kích thước lớn.
Ngoài tuyết thú ra.
Tuyết Nhu và Tuyết Kỳ cũng đang chìm trong thu hoạch, đang khoanh chân ngồi hấp thu trong sự mừng rỡ, cố gắng hấp thụ sức mạnh hàn băng thuần túy.
Đây là lần đầu tiên các nàng thấy sức mạnh băng giá thuần túy như vậy, cho dù lão tổ của các nàng cũng không có được sức mạnh băng giá thuần khiết như vậy khi còn sống.
Một ngày sau.
Sức mạnh hàn băng tiên tán, hầu hết trong số mười vạn tiểu tuyết thú đều đã tiến hóa thành tuyết thú cỡ lớn, chúng nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt kính sợ, giống như nhìn vương của chúng.
Con sóc nhỏ không lớn lên, nó vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như trước, nhưng thực lực của nó vẫn mạnh nhất, nó đứng ở trung tâm của đám tuyết thú như trước.
"Lý Hiên tiên sinh, ngài... Ngài cũng là một thành viên của bộ tộc Tuyết Nữ sao?" Tuyết Kỳ mở miệng, nhìn Lý Hiên một cách ngưỡng mộ.
"Muội muội bộ tộc Tuyết Nữ chỉ có nữ tử, sao Lý Hiên tiên sinh có thể là thành viên của bộ tộc Tuyết Nữ được."
Tuyết Nhu véo mặt muội muội mình một cách bất lực, nhưng đôi mắt của nàng lại nhìn Lý Hiên, hiển nhiên là có sự tò mò về thân phận của Lý Hiên.
"Ta là con người, không cần hoài nghi điều này, chúng đến rồi." Nói xong, Lý Hiên quay đầu lại và nhìn về phía tây bắc.
Nơi đó.
Một con sóc kinh khủng toát ra khí tức vương giả, nó đang dẫn theo mấy chục vạn con tuyết thú lao đến nơi này, cuối cùng dừng lại cách đó không xa.
Và đang được con sóc đứng đầu này ôm trong lồng ngực nó là năm trái cây sáng chói, cũng là loại siêu trái cây mà Lý Hiên coi trọng nhất.
Cứ như vậy.
Vua sóc đứng cách đó không xa, nhìn Lý Hiên với ánh mắt ngờ vực, nó không tiến lên cũng không lùi lại, càng không có ý định tấn công, nó chỉ nhìn một cách nghi hoặc.
"Chít chít chít!"
Thấy vua sóc đi đến, con sóc nhỏ lanh lợi chạy đến, nhảy lên móng vuốt của vua sóc, lấy năm trái cây siêu cấp xuống.
Sau đó, đôi chân ngắn ngủn của nó chạy đến trước mặt Lý Hiên, đưa năm trái cây đó cho Lý Hiên, móng vuốt chĩa vào trái cây và kêu liên tục.
"Cảm ơn!"
Lý Hiên xoa đầu con sóc nhỏ, hắn nghe hiểu đại khái, năm trái cây siêu cấp này là toàn bộ số trái cây của tầng này.
Thu hoạch như thế đã rất nhiều, cộng thêm trái cây siêu cấp mở ra từ rương báu màu bạc thì hắn đã có tổng sáu quả.
Sau khi ăn xong sáu trái cây, thực lực của Lý Hiên chắc chắn tăng lên rất nhiều, vì vậy hắn xao đầu sóc nhỏ với tâm trạng rất tốt.
"Nếu các ngươi đã đối xử với ta một cách chân thành, vậy ta sẽ tặng cho các ngươi một món quà lớn."
Ôm Băng Huyên Nhi trong lòng, Lý Hiên đột ngột bay lên không trung, bước lên khoảng không như thể tiên nhân, lặng lẽ đứng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận