Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 334. Linh hồn bé nhỏ

Chương 334. Linh hồn bé nhỏ
A Ngốc vội vàng nói, có điều nhìn cánh tay vạm vỡ của Thu Nhi, rồi lại nhìn xuống bắp đùi của mình, hắn thật sự không biết nên hình dung tâm trạng của mình ra sao.
Bởi vì ngay cả bắp đùi của hắn cũng không cường tráng bằng cánh tay của Thu Nhi, thậm chí cái bóng của Thu Nhi còn bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn.
Hiệu quả so sánh như thế khiến A Ngốc nghi ngờ, liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.
Với biểu cảm không thể tin được, A Ngốc run rẩy hỏi: "Thu Nhi tỷ, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này vậy?"
"Vì thực lực! Chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, dù cho có phải trả cái gái lớn thế nào ta cũng chấp nhận."
Thu Nhi trầm giọng nói, vươn bàn tay to như cái quạt bồ hương ra, nhấc bổng A Ngốc gầy gò lên, cảnh tượng đó giống như là xách một con gà con.
"Cảm nhận được không? Ta càng ngày càng mạnh, mỗi ngày chỉ cần ăn các vật phẩm chứa năng lượng cao, mỗi ngày chỉ cần điên cuồng luyện tập, ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Nếu thực lực sau này của ta mạnh thêm nữa thì có thể bảo vệ các ngươi, bảo vệ sư tôn, bảo vệ người quan trọng của ta."
Thu Nhi tiếp tục nói, lấy ra thanh lang nha bổng dài hai mét, không ngừng vung vẩy trong không trung.
Lang nha bổng khổng lộ nọ khiến A Ngốc sợ đến mức suýt nữa thì ngồi liệt dưới đất.
"Nhưng mà, nhưng mà vì sức mạnh mà như thế thì có đáng không? Ngươi không cảm thấy bộ dạng trước đây đẹp hơn sao?" Cuối cùng A Ngốc vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Không cảm thấy! Ta cảm thấy dáng vẻ bây giờ tốt hơn, sư tôn đã luyện đan dược có thể khôi phục hình dạng ban đầu cho ta, nhưng ta không ăn, vì ta không thích.”
“Ta bây giờ có sức mạnh, có thực lực, còn có sự ngưỡng mộ của muội muội trong tông môn, ta rất hài lòng." Trên gương mặt hung ác của Thu Nhi lộ ra nụ cười.
"Sự ngưỡng mộ của muội muội trong ông môn?" A Ngốc ngẩn ra một lúc rồi hỏi.
"Đúng vậy, ta được một muội muội trong ông môn theo đuổi, đã kết thành đạo lữ với nàng."
Nói xong, Thu Nhi lấy ngọc phù truyền tin ra liên lạc một chút, rất nhanh, một muội muội lung linh xinh xắn đã xuất hiện.
"Thu Nhi tỷ tỷ, nhớ tỷ quá."
Sau khi muội muội lung linh xinh xắn xuất hiện thì lập tức nhào vào lòng Thu Nhi, còn khẽ hôn lên khuôn mặt Thu Nhi.
"Chuyện này..."
Nhìn quan hệ thân thiết của Thu Nhi và muội muội này, A Ngốc trợn tròn mắt, đầu óc quay cuồng, cả thế giới như sụp đổ.
Hắn chẳng thể ngờ được rằng, Thu Nhi không những trở nên cao lớn thô kệch mà còn có cả đạo lữ, mấu chốt đó còn là một nữ đạo lữ có khuôn mặt ưa nhìn nữa, điều này khiến A Ngốc hoàn toàn sửng sốt.
"A Ngốc, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế, đạo lữ không nhất thiết là nam nữ, nữ với nữ cũng có thể là đạo lữ. Bây giờ ta có Tiểu Linh, có thực lực mạnh mẽ, còn có sư tôn thiện lành, ngươi không cảm thấy ta đã là người thắng cuộc sao?”
Gương mặt hung dữ của Thu Nhi lộ ra nụ cười, trông có vẻ vô cùng hạnh phúc.
"Chuyện này... Nhưng mà... Nhưng mà..."
A Ngốc ngỡ ngàng, đầu óc rối bời thành một nùi, cứ cảm thấy có cái gì đó tan vỡ.
"Khặc khặc khắc, đúng là một vở kịch hay ho."
Giọng nói của Thôn Thiên Ma vang lên, hóng hớt nói.
"Thiếu niên trẻ tuổi ái mộ thiếu nữ xinh đẹp, kết quả ra ngoài mấy tháng, thiếu nữ đã biến thành đại nương cường tráng, còn có cả đạo lữ.”
“Thiếu niên trẻ tuổi chỉ có thể đau khổ trong lòng, tình đầu thơ ngây còn chưa kịp bắt đầu thì đã vỡ nát, ha ha ha."
Thôn Thiên Ma cười khằng khặc, nó nói bằng âm thanh mà chỉ A Ngốc nghe được, thậm chí còn phấn khích vỗ đùi.
"Câm miệng!"
Trong đầu A Ngốc điên cuồng gần lên, đầu óc vô cùng rối ren, các loại cảm xúc dâng trào trong lòng khiến đầu óc hắn quay cuồng.
"Ta mạn phép nói, trước đây ngươi chọn từ bỏ sức mạnh, không chịu dung hợp với ta, đó là một sai lầm vô cùng lớn. “
“Ngươi xem đi, vì sức mạnh, Thu Nhi mà ngươi thích thà biến thành đại nương cường tráng, lại có được hạnh phúc, có đạo lữ và thực lực.”
“Mà ngươi cái gì cũng không có, tấm lòng thầm thương của ngươi vẫn chưa bắt đầu đã phải kết thúc, ngươi mất đi Thu Nhi xinh đẹp, cái gì ngươi cũng không có.”
“Nếu như không phải ta giúp ngươi có được sức mạnh trong những ngày này, ngươi vẫn là đồ vô dùng như trước đây thôi! Chẳng có tác dụng gì. “
“Dung hợp với ta đi, chỉ cần ngươi dung hợp với ta, ngươi sẽ có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, ngươi có thể biến thế giới này thành dáng vẻ mà ngươi thích!"
Thôn Thiên Ma tiếp tục đầu độc, vừa có cơ hội liền thúc giục A Ngốc dung hợp với mình.
"Ta..."
A Ngốc trầm mặc.
Giờ khắc này trong đầu hắn là cả một sự hỗn loạn, dưới sự dụ dỗ của Thôn Thiên Ma, đáy mắt lại xuất hiện hắc khí nhàn nhạt.
Phong ấn sâu bên trong cơ thể xuất hiện sự dao động, một luồng sức mạnh hủy diệt linh hồn đặc biệt khẽ chập chờn.
"Đúng, chính là như vậy, giải phong ấn và dung hợp với ta, chỉ cần chúng ta điên cuồng cắn nuốt tất cả là có thể có được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ."
Thôn Thiên Ma phấn khích khôn nguôi, một tia hồn lực của nó rốt cuộc cũng thẩm thấu từ bên trong phong ấn ra ngoài, dựa vào hồn lực đã thẩm thấu ra đó, nó ngưng tụ ra một linh hồn bé nhỏ hư ảo.
Có được Linh Hồn Nhân nhỏ, Thôn Thiên Ma càng hăng hái, mặc dù đây chỉ là một tia linh hồn, yếu đến mức gió thổi một cái là có thể bị dập tắt.
Nhưng, có được Linh Hồn Nhân nhỏ này đồng nghĩa với việc nó có thể không ngừng mê hoặc A Ngốc, thẩm thấu nhiều sức mạnh linh hồn hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận