Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 257. Mười năm

Chương 257. Mười năm
“Nhưng… nhưng ta vẫn hơi lo lắng cho sư tôn. Nếu không ngươi dùng Sinh Mệnh Chi Thư kiểm tra tình trạng của sư tôn một chút, nhìn xem tương lai hắn có gặp nguy hiểm không?” Tiêu Kiếm vội vàng nói.
“Sinh Mệnh Chi Thư không thể làm được điều này. Hơn nữa quyển sách của ta chỉ là bản sao, chức năng càng ít, càng không thực hiện được. Vả lại, sư tôn của ngươi ở Thanh Liên Tông, có đại trận, cao tầng của Thanh Liên Tông cũng có mặt, nên ngươi không cần lo lắng cho vấn đề an toàn của sư tôn, chỉ cần cố gắng hết sức ngăn chặn nguy hiểm là được.”
“Được rồi, ta sẽ dốc hết sức, dùng hét khả năng ngăn chặn nguy hiểm.” Tiêu Kiếm kiên định nói.
“Đi thôi, đi thành Bạch Vân, đi sớm thì cũng có thể chuẩn bị sớm một chút, dù sao đợt tai họa này quá lớn, ngay cả ta cũng có thể ngã xuống.” Cổ Phong than thở.
“Này… Cổ lão, ngài chắc chắn sẽ không sao, thực lực của ngài đã khôi phục đến Luyện Khí tầng thứ chín, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Hi vọng thế.”
Sắc mặt của Cổ Phong vẫn nặng nề. Đợt nguy cơ này quá khó giải quyết, kể cả Thiên Mệnh Chi Tử cũng không cứu được mấy người.
Cổ Phong và Tiêu Kiếm rời đi với tâm trạng nặng trĩu, hướng về thành Bạch Vân.
Thập Vạn Đại Sơn.
Trong ao máu Vinh Diệu.
Tống Tiểu Mỹ với làn da trắng như tuyết bước ra khỏi ao máu, đôi chân trắng nhỏ bước trên đá hoa cương. Nàng dùng khăn trăng lau sạch sẽ thân thể mềm mại, rồi từ tốn mặc bộ đồ mới.
Cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong huyết mạch, đôi môi hồng hào của Tống Tiểu Mỹ nở nụ cười, lộ ra những chiếc răng nanh đáng yêu.
“Tiểu Mỹ, chúc mừng ngươi. Thực lực Luyện Khí tầng thứ tám của ngươi đủ để vượt qua Tần Nguyệt.”
Lam bà bà từ bên ngoài bước vào, tươi cười chúc mừng.
“Đó là đương nhiên. Ta hoàn toàn không thua kém nàng, dung mạo và thực lực đều vượt qua nàng, đáng tiếc sư tôn thích nàng hơn.”
Tống Tiểu Mỹ bất đắc dĩ thở dài, hai tai mèo đáng yêu cụp xuống.
“Không sao, mỹ nam trong thiên hạ nhiều vô số. Về sau ngươi nhất định sẽ gặp được càng nhiều mỹ nam tốt hơn.” Lam bà bà hờ hững vẫy tay.
“Bỏ đi, những người đó ra vẻ đạo mạo, nhưng tâm địa lại rất đen tối, ngay cả tư cách so sánh với sư tôn, bọn họ cũng không có.”
Tống Tiểu Mỹ không hài lòng trả lời.
“Được rồi, ngươi đã thức tỉnh năng lực cảm nhận thiện ác, nên về vấn đề này, ngươi có quyền lên tiếng nhất.” Lam bà bà bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp lời.
“Chúng ta phải đi thôi. Thiên Mệnh Cứu Thế Hội gửi cho ta một bản sao của Sinh Mệnh Chi Thư. Đợt tai nạn thứ nhất sắp đến rồi, ngươi nhất định phải ngăn chặn nó. Mục tiêu là rừng rậm Hắc Mã.”
“Rừng rậm Hắc Mã à? Nơi đó không phải gần thành Hắc Mã sao? Ta nhớ mình còn nợ Quân Hí Mệnh một ân tình.” Tống Tiểu Mỹ đột nhiên nghĩ tới.
“Đúng vậy. Một trong những mục tiêu lần này của ngươi là trả ân tình. Chúng ta tranh thủ ngăn chặn đợt tai họa này. Nếu thực sự không ngăn chặn được, ta sẽ mang ngươi rời đi.”
Vẻ mặt của Lam bà bà nặng nề. Nàng cảm thấy sự kiện lần này liên lụy rất rộng, luôn cảm giác lo sợ mưa gió sắp tới.
“Tai họa nghiêm trọng đến thế sao?” Tống Tiểu Mỹ lo lắng.
“Theo lý thuyết thì nó hẳn không quá khó, nhưng không biết vì sao rất nhiều quốc gia xuất hiện thú triều. Không những thế, những sinh vật tà ác ở ngoại vực, thiên vực và chiến trường cổ điên cuồng tấn công như thể đã thương lượng trước, thậm chí hình chiếu của tà thần còn giáng lâm ở thế giới nhân loại. Vì ngăn cản những tai họa này, Thẩm phán Nguyệt đã dẫn dắt những cường giả của nhân loại điên cuồng chiến đấu khắp nơi, cố gắng hết sức ngăn cản kẻ địch. Ngay cả những môn phải tu tiên nhỏ cũng rất bận rộn. Họ cố gắng ngăn chặn tai nạn bùng phát ở các hang ổ, các cấm địa của đại tà ác và rừng rậm Mê Vụ. Cảnh tượng như vậy cho ta cảm giác nguy hiểm sắp ập đến.” Lam bà bà giải thích cặn kẽ.
“Thì ra là vậy, chỉ sợ trong đó ẩn chứa sự việc ghê gớm nào đó.” Tống Tiểu Mỹ nghiêm trọng nói.
“Ta cũng nghĩ vậy. Tóm lại, ngươi cẩn thận một chút, phát hiện không ổn thì lập tức rút lui.”
“Vâng.”
Dứt lời, hai người rời đi, cùng nhau đi đến rừng rậm Hắc Mã.
Thôn Hồng Hà.
Diệp Phàm dẫn Huyết Phân Thân cương thi đi theo ba người tu tên, cuối cùng dừng lại ở cửa sơn động có đầu sư tử.
Thấy sơn động sâu không thấy đáy, tản ra khí tức tà ác, lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm bốc ra từ bên trong, Diệp Phàm và ba người tu tiên khẽ biến sắc.
“Sư huynh Liệt Diễm, đây là mục tiêu của chúng ta à?” Diệp Phàm nhìn người tu tiên vạm vỡ có râu đỏ bên cạnh.
“Ừ, theo Sinh Mệnh Chi Thư, nơi này chính là vị trí tà thú xâm phạm. Bọn chúng sẽ tiến vào nước Đại Hạ vào thời kỳ khủng hoảng và gây ra tổn thất to lớn cho nước Đại Hạ vốn chồng chất vết thương. Chúng ta phải sắp xếp xong trước thời điểm đó, chỉ bằng cách này, thế giới nhân loại mới có thể ổn định.”
Người tu tiên râu đỏ vạm vỡ cầm một thanh lang nha bổng màu đỏ, đôi mắt đỏ lên nhìn vào sơn động.
“Sư huynh Liệt Diễm, ngươi định sắp xếp thế nào? Có kế hoạch gì không?” Diệp Phàm hỏi.
“Cái này… ừm, có thể đào một vài hố bẫy, sau đó ta ngăn ở phía trước, các ngươi theo sau chiến đấu là được.” Sư huynh Liệt Diễm nói ồm ồm.
“Chỉ thế thôi à? Có phải quá qua loa không?” Diệp Phàm hỏi không nên lời.
“Không sao, với sức chiến đấu của ta thì chiến thắng không khó. Đúng rồi, người mà ngươi dẫn theo là cương thi phải không? Mặc dù nó đội nón trúc, trông giống người, nhưng ta cảm thấy nó không phải là người.” Sư huynh Liệt Diễm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận