Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 315. Yêu ma xuất thế

Chương 315. Yêu ma xuất thế
Bàn tay nhỏ bé đang siết chặt thanh kiến của nữ tu tiên giả tóc xanh hơi tái nhợt, nàng thật lòng không muốn rời đi, không muốn từ bỏ những người dân này, nhưng nàng cũng lo lắng quyết định của mình sẽ chôn vùi càng nhiều đồng môn.
Quanh đó.
Các tu sĩ nghe vậy cũng siết chặt vũ khí, không phải bọn họ không hiểu điều này, hơn nữa, bọn họ cũng không muốn từ bỏ dân chúng.
Nhưng đối mặt với đoàn quân yêu ma sắp đến, bọn họ mới chỉ là Luyện Khí kỳ, làm sao có thể chống cự, cho nên bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Bang bang bang!
Âm thanh trầm đục truyền đến từ nơi xa, mặt đất hơi rung chuyển, sắc mặt của các tu sĩ đang dẫn dân chúng rời đi thay đổi rõ rệt, cả đám vội vàng bay lên không trung, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy, ở hướng Tây Bắc.
Tại lối ra của rừng rậm tươi tốt.
Một đám quái vật có sừng, gương mặt dữ tợn, làn da xanh tím xấu xí đang điên cuồng chạy tới.
Bọn chúng giương to cái miệng rộng một cách hung dỡ, đôi mắt đỏ như máu, chúng đã đánh hơi thấy mùi vị của con người từ khoảng cách xa xôi, cả đám quái vật đói như phát cuồng lao đến giống hệt bầy chó điên.
“Đến! Chúng đến rồi!” Một giọng nói khiếp sợ từ trong đám đông vang lên.
“Chết tiệt! Sao có thể nhanh như vậy được?”
Nhìn yêu ma cuồn cuộn lao ra, cảm nhận được khí tức của đám yêu ma này, sắc mặt nữ tu tiên giả tóc xanh có thực lực mạnh nhất trắng bệch.
Hít một hơi thật sâu, nữ tu tiên giả tóc xanh đưa ra quyết định cuối cùng một cách khó khăn, ánh mắt nàng trở nên kiên nghị.
“Tất cả mọi người dẫn trẻ con đi nhanh lên, mang thêm được người nào là thêm một người sống sót, ta tranh thủ thời gian cho các ngươi, nhanh lên!”
“Cái gì?”
Đám tu sĩ nghe thấy nàng nói vậy thì hơi sững sờ, nhìn nữ tu tiên giả tóc xanh với ánh mắt khó tin.
“Dù sao thì cũng phải có người tranh thủ thời gian, có ta ở đây, ít nhất các ngươi còn có thể sống sót, chỉ là hơn một vạn dân chúng phải chôn vùi nơi đây.”
Nữ tu tiên giả tóc xanh nở nụ cười chua chát, thân thể mềm mại yếu đuối đung đưa trong gió, trông nàng thật tiêu điều.
Nhưng sau khi nói xong, nàng không chút do dự mà quay người về phía tây bắc, tay nắm trường kiếm, một thân một mình xông vào đàn yêu ma vô biên vô tận.
“Lam sư tỷ!”
Tu sĩ cưỡi Dã Trư hét lớn, hắn cũng muốn đi theo nhưng bị người ngăn cản.
“Mau cứu người, đừng hành động theo cảm tính.”
“Ta… Ta…”
Tu sĩ cưỡi Dã Trư bất đắc dĩ nhìn nữ tu tiên giả tóc xanh đi xa, nhìn nàng một mình tiến về phía đoàn quân yêu ma vô biên vô tận. Nhìn bóng lưng cô độc và yếu đuối ấy, tu sĩ cưỡi Dã Trư cảm thấy lòng mình xót xa muốn khóc.
Nhưng hắn không có thời gian để khóc, hắn phải cứu giúp nhiều người dân hơn, cho nên hắn phải nén nước mắt, lao vào trong đám đông cố gắng hết sức mang bọn trẻ rời đi.
Dân chúng thấy cảnh tượng này thì biết yêu ma đã tới.
Bọn họ hoảng sợ la lên, cố gắng đưa con cái của mình cho người tu tiên, để con mình có hy vọng sống sốt.
Nhưng số lượng người tu tiên rất ít, chỉ có mười mấy người, làm sao có thể mang nhiều đứa trẻ như thế rời đi.
Bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy một vài đứa trẻ trong những lời khẩn cầu tuyệt vọng của dân chúng, chuẩn bị chạy trốn thật xa.
Ầm ầm!
Một cái bóng một sừng khổng lồ từ trên trời hung hăng giáng xuống mặt đất như thiên thạch, đập mặt đất lõm vào thành cái hố rất sâu.
Đi cùng với cái bóng là sát khí tàn bạo đến cực hạn bao trùm bốn phương.
“Thật nhiều huyết thực, ha ha ha, lần này nhất định phải ăn cho no nê, ha ha ha ha.”
Tiếng cười điên cuồng rung trời, cái bóng một sừng vặn cổ phát ra những tiếng răng rắc.
Làn da tím xanh được bao phủ bởi chi chít ma văn, thân hình cao hơn năm thước khủng khiếp đó trông cứ như một ngọn núi.
“Là Chiến Ma Trúc Cơ đại viên mãn! Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.” Tu sĩ cưỡi heo kinh hãi hét lên.
“Chuyện… Chuyện này…”
Sắc mặt của các tu sĩ thay đổi, tất cả rút lui về sau theo bản năng.
Chỉ có nữ tu tiên giả tóc xanh vẫn không lùi bước, một thân một mình cố gắng ngăn cản yêu ma đầy khắp núi đồi.
Đáng tiếc vì nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng chín. Cho dù nàng có lấy một viên cấm dược từ trong túi trữ vật ra thì cũng chỉ có thể đạt được sức mạnh của Trúc Cơ kỳ trong thời gian ngắn.
Nếu không có người cứu trợ, nàng chắc chắn chỉ có con đường duy nhất, đường chết.
Bang bang bang!
Độc Giác Chiến Ma màu tím xanh di chuyển đôi chân khổng lồ của mình, nó bước bình bịch trên mặt đất.
Bóng dáng cao như ngọn núi từng bước tiếp cập nữ tu tiên giả tóc xanh, khuôn mặt dữ tợn nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Trước khi ăn huyết thực thì ăn một ít món khai vị cũng không tệ, cũng đã lâu rồi ta không thưởng thức hương vị của nữ tu tiên giả nhân loại, ha ha ha.”
Độc Giác Chiến Ma từng bước đến gần, nó nở cười điên cuồng dưới ánh mặt tuyệt vọng của nữ tu tiên giả tóc xanh.
Lúc này.
Trong khi Độc Giác Chiến Ma đang cười một cách điên cuồng.
Ầm ầm!
Mặt đất đột nhiên rung lên, những vết nứt chằng chịt xuất hiện, lớp bùn đất dày đặc lăn lộn mạnh mẽ trong cơn chấn động kịch liệt.
Rất nhanh!
Đại Địa Chi Thủ được tạo ra từ bùn đất và nham thạch đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, nhanh chóng tóm lấy Độc Giác Chiến Ma, kiềm chế nó trong lòng bàn tay.
Bởi vì Đại Địa Chi Thủ quá khổng lồ, thân thể như ngọn núi đó của Độc Giác Chiến Ma chỉ như một con gà trống nhỏ nhoi khi đứng trước Đại Địa Chi Thủ.
Gào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận