Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 443. Chết cho lão tử!

Chương 443. Chết cho lão tử!
Sáng ngày hôm ấy, hắn ra ruộng xới đất cùng với A Hổ và Nhị Nha, bận rộn với mảnh ruộng duy nhất trên núi.
“Tiểu Bàn ca ca, sức lực của ngươi lớn thật, tốc độ cuốc đất vượt qua bọn ta luôn rồi.” Nhị Nha bưng một chén nước đưa cho nhóc mập, lanh lảnh nói.
“Ta có tu công pháp Luyện Thể, tuy việc thăng cấp đa phần đều dựa vào đan dược và quản thúc của gia gia, nhưng sức của ta vẫn rất lớn.”
Nhóc mập tự hào ngẩng đầu, nhưng nghĩ đến tu vị bị phong tỏa, hắn lại gục đầu xuống. Bây giờ, ngoài việc có chút sức mạnh ra, tu vi gì đó hắn đều không khai triển được.
Nhưng Nhị Nha không biết điểm này, nàng nghe thấy nhóc mập nói có học công pháp Luyện Thể thì lập tức ngưỡng mộ nói: “Tiểu Bàn ca ca, ngươi lợi hại quá đi.”
“Tạm được thôi, đúng là bạn cùng lứa tuổi không có mấy ai vượt qua ta.”
Nhóc mập mỉm cười, hắn đã dần xem Nhị Nha và A Hổ là bạn tốt, nhất là Nhị Nha, hắn cảm thấy Nhị Nha tựa như muội muội của hắn.
“Tiểu Bàn ca ca, bên kia có táo xanh, ngươi thích ăn táo xanh nhất, ta đi hái giúp ngươi nhé.”
Nhị Nha nhìn đại thụ cách đó không xa, thấy quả táo xanh duy nhất còn sót lại trên cây, vội vàng chạy chậm qua.
“Đa tạ ngươi, Nhị Nha muội muội.”
Nhóc béo mỉm cười, nhìn Nhị Nha chạy đi.
Nhưng vào lúc này, ngay khi Nhị Nha chạy đến dưới tàng cây, hái trái táo xanh duy nhất trên cây.
Rầm!
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, một con cóc to lớn cao năm thước xuất hiện, trong đôi mắt là máu tanh và điên cuồng, nó đứng trước mặt Nhị Nha.
Nhìn con cóc to lớn đột nhiên xuất hiện, Nhị Nha sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, nàng quay đầu lại theo bản năng, hoảng sợ xin nhóc mập giúp đỡ.
“Tiểu Bàn ca ca, cứu ta với.”
Vèo!
Cóc lớn mở cái miệng khổng lồ, nuốt chửng Nhị Nha vào, chỉ để lại quả táo xanh lăn lóc dưới đất.
“Chết đi cho ta!”
Nhóc mập xách cuốc lên, muốn liều mạng xông lên nhưng lại bị A Hồ vội ôm lấy.
“Chạy, chạy mau, đây là sinh vật ô nhiễm, nó vô cùng nguy hiểm, chạy mau, nếu không chúng ta sẽ chết hết đó!”
A Hổ khóc thút thít, kéo nhóc mập chạy về thật xa.
Nhưng sức của nhóc mập quá lớn, A Hổ kéo không được, nhưng vẫn ra sức kéo nhóc mập theo chứ không chạy trốn một mình.
“A Hổ, Nhị Nha, nàng, nàng bị ăn mất rồi, sao ngươi còn định chạy trốn, nàng là muội muội của ngươi mà.” Nhóc mập quát.
“Ta biết chứ, hồi đó, lúc phụ thân ta chết, ta cũng hỏi mẫu thân như vậy, mẫu thân nói, không phải bọn ta sống vì bản thân, bọn ta còn có người nhà.”
“Dù bọn ta có đau buồn, có khổ sở thế nào cũng vẫn phải xóa vết sẹo trong lòng rồi gắng mà sống tiếp, bọn ta phải chăm sóc người nhà, chăm sóc người già, phải chống đỡ cho gia đình này.”
A Hổ đau khổ khóc lóc, giọng trở nên vô cùng khàn.
Nhóc mập nghe được những lời này thì sốc nặng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Ầm ầm!
Bóng đen thật lớn rơi xuống, con cóc khổng lồ xuất hiện cạnh bọn họ, đôi mắt cóc thật lớn hiện đầy huyết sắc vặn vẹo.
“Chạy đi!”
A Hổ đột nhiên đẩy nhóc mập ra, cứu hắn như đã dự đoán từ trước.
Ngay lúc đầu lưỡi to lớn tấn công đến, không bắt được nhóc mập, trái lại bắt được A Hổ, sau đó nuốt vào miệng.
Trên đồng ruộng.
Nhóc mập ngây người, nhìn con cóc to như tòa núi nhỏ.
Thấy ngay cả A Hổ cũng bị nuốt vào, nghĩ đến cảnh tượng A Hổ đẩy mình ra, trong nháy mắt cảm xúc nhóc mập bùng nổ.
“Chết cho lão tử!”
Rầm!
Nắm tay nhóc mập hung hăng oanh kích lên thân con cóc to lớn, mang theo tất cả sức mạnh, mang theo tất cả ý chí, hung hăng oanh kích lên lớp da cóc lớn.
Rầm!
Nhóc mập bị hất bay ra sau, quay cuồng ngã vào đồng ruộng.
Trên người cóc có dịch nhầy ăn mòn, khiến tay phải của hắn máy thịt lẫn lộn, chảy cả toàn là máu tươi.
Nhưng trên người con cóc to lớn không có chút thương tích nào, thậm chí một vết lõm cũng không có.
Nhìn một cú đánh bao hàm toàn bộ sức mạnh của mình không có chút tác dụng gì, lại nhìn sự giễu cợt trong mắt cóc lớn, nhóc mập nằm liệt trên mặt đất như bị sét đánh.
Cùng lúc đó, thân hình cóc lớn lại một lần nữa nhảy lên, hung hăng đánh về phía nhóc mập như thiên thạch.
“Có những chuyện, không phải chỉ có nhiệt huyết là đủ, thứ thực sự cần chính là lực lượng.”
Âm thanh quen thuộc từ xa truyền lại. Cùng với âm thanh này, con cóc khổng lồ đang nhảy lên bị đóng băng giữa không trung rồi bị một bàn tay linh khí khổng lồ bắt lấy.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, Lý Hiên mặc trang phục màu trắng từ từ đi đến, cuối cùng dừng lại bên cạnh nhóc mập.
“Nhị Nha và A Hổ, bọn họ chết rồi! Bọn họ chết rồi!”
Hai mắt nhóc béo đỏ bừng, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, đôi mắt nhìn Lý Hiên ánh lên vẻ đau khổ.
“Đau không?”
Lý Hiên đứng dưới ánh nắng mặt trời, bình tĩnh nhìn nhóc mập nằm trên mặt đất.
“Đau! Bọn họ là đồng bọn của ta, là bằng hữu của ta. Mà ta lại giương mắt lên nhìn bọn họ chết, lại lực bất tòng tâm. Tại sao ngươi không xuất hiện sớm hơn?” Tiểu Mập kêu gào khản cổ.
“Bởi vì loại chuyện như thế này mỗi ngày đều xảy ra. Trên thế giới này, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị sinh vật ô nhiễm giết hại.”
“Người nhà của bọn họ đều rơi lệ trong đau khổ, khóc nấc trong tuyệt vọng, cũng đau giống như ngươi hiện tại.”
“Trong tương lai, những chuyện như thế này sẽ càng ngày càng nhiều. Ngươi có thể giúp được một người, hai người, nhưng không thể giúp được cả thế giới.” Lý Hiên thở dài giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận