Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 265. Là ai ngăn ở tuyến đầu? (2)

Chương 265. Là ai ngăn ở tuyến đầu? (2)
Một nữ tu buộc tóc đuôi ngựa cầm song đao trong tay, xoay tròn giống như là Phong Hỏa Luân trên không trung, trong phút chốc chém quái vật tượng đất thành hai nửa.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, tượng đất quái vật lần nữa khôi phục như lúc ban đầu, cứ như là chưa hề bị tổn thương.
Grào!!
Theo tiếng rống rung trời, sương mù màu xanh biển tràn ngập như là như sóng biển quét sạch những người ở đây.
Lúc này, sương mù đột nhiên ngưng tụ thành một cánh tay to lớn, chộp lấy một người tu tiên đang chiến đấu.
“Chết!”
Nữ tu buộc tóc đuôi ngựa cực kỳ nhạy bén, thấy cảnh này lập tức hành động, một chiêu chặt đứt cánh tay sương mù với tốc độ cực nhanh.
Đáng tiếc nàng còn chưa kịp vui sướng thì sương mù màu xanh liền biến thành một người khổng lồ, bắt đầu đứng lên, hai tay điên cuồng đánh mọi người.
Không chỉ mỗi người khổng lồ màu xanh biển, rất nhanh cát trên mặt đất hoạt động, một người cát khổng lồ với cơ thể to lớn được ngưng tụ thành hình, gào thét về phía mấy người tu tiên.
Ba người khổng lồ này xuất hiện khiến cho mấy người tu tiên cực kì áp lực.
Cho dù là bọn họ dốc sức ngăn cản, nhưng đối mặt người khổng lồ bất tử, áp lực của những người tu tiên thực to lớn.
“Chết tiệt, ba người khổng lồ này quá mạnh, căn bản giết không chết.”
“Nghĩ biện pháp ngăn chặn bọn chúng, đừng để bọn chúng ảnh hưởng tới trận tuyến.”
“Không được! Càng ngày càng nhiều sinh vật ô nhiễm lao ra ngoài, sao số lượng lại nhiều thế chứ? Nhanh tụ lại một chỗ! Đi về phía hẻm núi Hắc Mã.”
Đám người tu tiên vội vàng tụ vào một chỗ, vừa lùi vừa điên cuồng chiến đấu để ngăn cản sinh vật bị ô nhiễm đang chen chúc tiến đến.
Thế nhưng sinh vật bị ô nhiễm từ trong rừng rậm lao ra quá nhiều, mọi người dần dần đuối sức, chỉ có thể lùi về canh giữ hẻm núi Hắc Mã.
Nhưng điều làm mọi người thực sự ngạc nhiên là toàn thân của những sinh vật bị ô nhiễm đang lao ra này đều bị thương, giống như đã trải qua một lần chiến đấu khốc liệt vậy.
Hơn nữa những tu sĩ ở đây đều là tu sĩ cấp thấp, tu sĩ yếu vậy mà có thể ngăn cản sinh vật bị ô nhiễm lâu thế, bản thân bọn hắn còn cảm thấy ảo diệu.
“Những sinh vật ô nhiễm này bị thương rất nặng, chẳng lẽ trong rừng rậm Hắc Mã còn có một tuyến phòng tuyến? Trong rừng rậm thế nhưng chật ních sinh vật bị ô nhiễm, còn có đáng sợ khí độc.”
“Chắc là thực sự có người, lúc trước ta đã nghi sinh vật bị ô nhiễm sao ít thế, bây giờ nghĩ lại thì chắc chắn còn có một nhóm người ngăn ở tuyến đầu.”
“Bọn họ bị điên à? Trong trận chiến như kiểu chẳng có hi vọng gì thế này mà làm vậy khác gì đi chịu chết đâu? Nhất định phải nghĩ biện pháp cứu bọn họ ra.” Người tu tiên buộc tóc đuôi ngựa nói đầy nghiêm túc.
“Chúng ta không làm được đâu, người tu tiên cấp cao bị kìm chân ở các nơi nguy hiểm khác, cấp chúng ta lại quá thấp, ngay cả ở ngoài thôi còn đỡ không nổi thì sao cứu viện được đây? Hơn nữa các ngươi nhìn xem, sinh vật tà dị lao ra ngày càng nhiều, e là nhóm người tuyến đầu dữ nhiều lành ít.”
“Cái này…”
Ý đồ cứu viện lung lay, mọi người nhìn thấy càng ngày càng nhiều sinh vật bị ô nhiễm, nhìn địch nhân giống như thủy triều, ai cũng cảm thấy nhóm người tuyến đầu e là đều đã chết trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận