Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 474. Tần Nguyệt Kim Đan rồi

Chương 474. Tần Nguyệt Kim Đan rồi
Tiếng gầm gừ gào thét một lần nữa chấn động tứ phương, khuấy động sóng lớn của biển cả bùng lên.
Cùng với âm thanh gầm thét này, vài nhóm hải thú đông không đếm xuể bay đến, một lần nữa lao thẳng về phía Tần Nguyệt.
“Cút!”
Lại một lần nữa bị làm phiền, không thể liên hệ được với Lý Hiên, Tần Nguyệt hoàn toàn bùng nổ.
Nàng như thể hóa thành Hỏa Thần, thân thể yêu kiều bao trùm trong ánh lửa dày đặc, tỏa ra uy áp đáng sợ như ngọn núi cao, cả người như biến thành một đống lửa, giết ngược giết xuôi trong đám hải thú.
Sau khi bảy con hải thú liên tục bị giết, đám hải thú cuối cùng cũng sợ hãi, không dám tiến lên phía trước, hãi hùng nhìn Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt lúc này giống sắp điên rồi, bàn tay nhỏ bé siết chặt ngọc phù truyền tin kia, nhiều lần liên lạc với Lý Hiên, đáng tiếc đầu đến cuối vẫn không có người trả lời.
Tần Nguyệt lo lắng không thôi khôi phục chút lý trí, nàng vội vàng liên hệ với Băng Huyên Nhi. Kết quả, bên chỗ Băng Huyên Nhi cũng không liên lạc được.
“Sao lại thế này? Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!”
Nỗi lo nồng đậm hiện lên sâu trong ánh mắt Tần Nguyệt.
Đang chuẩn bị thử liên lạc với Lý Hiên một lần nữa thì có một con rắn biển Kim Đan kỳ xuất hiện, lực lượng Kim Đan đáng sợ đánh về phía Tần Nguyệt trong phút chốc.
Rầm!!
Trong tiếng nổ vang, Tần Nguyệt bay ngược ra ngoài, lăn liên tục hàng nghìn thước trong máu tươi giàn dụa.
“Cảm giác chém giết thiên tài của Nhân tộc thật đã.” Rắn biển cười lạnh, trong ánh mắt tràn ngập sự liều lĩnh.
“Vậy sao?”
Trên không trung.
Tần Nguyệt chao đảo, hỏa diệm chi lực đáng sợ một lần nữa ngưng tụ. Một cột ánh sáng vô cùng nóng lấy nàng làm trung tâm trực tiếp xông lên tận trời xanh.
Sức mạnh kinh khủng đó khiến cho rắn biển nhìn mà bay hết hồn hết vía, nghiêm nghị vô cùng.
“Kim Đan…Ngươi đạt đến Kim Đan kỳ rồi sao? Không…Ngươi đang lột xác thành Kim Đan kỳ. Chết đi.”
Rắn biển hung mãnh xông về phía Tần Nguyệt, thề phải nhân cơ hội này giết chết Tần Nguyệt.
Nhưng vào lúc này, một đại hán đầu trọc cao to kịp thời xuất hiện, hắn ngăn cản rắn biển, tranh thủ thời gian. Đôi bên bắt đầu kịch liệt chiến đấu.
Từ đầu đến cuối, Tần Nguyệt, người được bao trùm bởi hỏa diễm thông thiên, nàng vẫn luôn nắm chặt ngọc phù truyền tin chờ đợi sư tôn của nàng trả lời, đáng tiếc vẫn luôn không nhận được hồi âm.
Ngọn lửa cuồn cuộn thiêu đốt, chiếu cả vùng trời và mảnh đất này thành màu đỏ rực.
Trong sức mạnh như vậy, Tần Nguyệt cuối cùng cũng từ Trúc Cơ đại viên mãn đạt đến Kim Đan kỳ, hơn nữa còn là Kim Đan hoàn mỹ, không có chút tạp chất nào.
“Chết tiệt.”
Rắn biển cuối cùng cũng phá vỡ phong tỏa và lao thẳng về hướng Tần Nguyệt, lực lượng mạnh mẽ của Kim Đan kỳ đánh thẳng lên đỉnh đầu Tần Nguyệt.
Phụt!
Huyết dịch màu xanh từ trên trời rơi xuống, thân thể của rắn biển bị chặt thành hai nửa.
Và bên cạnh rắn biển là Tần Nguyệt thanh thuần đáng yêu, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh kia đang cầm một viên kim đan, từ từ bóp nát.
Cảnh tượng như vậy, khung cảnh như vậy khiến đôi bên dù đang đánh ác liệt cũng phải hơi ngừng lại.
Bởi vì rắn biển Kim Đan kỳ đã chết, mà người giết nó là Tần Nguyệt, chỉ trong một chiêu.
Pha nghịch chuyển này dọa đến tất cả mọi người, ngay đến cả Kim Đan kỳ của hải thú cũng có chút kinh sợ.
“Không ai có thể ngăn cả ta liên hệ với sư tôn, ai cũng không thể!”
Tần Nguyệt nhìn ngọc phù truyền tin, chuẩn bị liên lạc với Lý Hiên lần nữa. Nếu như vẫn không liên lạc được, nàng sẽ rời khỏi chiến trường, đến Nam Vực tìm Lý Hiên.
Cũng vào lúc này.
Ngọc phù truyền tin sáng lên, đó là nhắc nhở sau khi kết nối được.
“Sư tôn, là ngươi sao?” Trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Nguyệt xuất hiện biểu cảm xao động.
“Ừ.”
Giọng nói ôn hòa từ ngọc phù truyền ra, có chút cảm giác khàn khàn, giống như trạng thái sau khi vừa tỉnh ngủ.
“Sư tôn, ngài vẫn ổn chứ?” Tần Nguyệt vẫn quan tâm hỏi thăm như trước, không hề cho rằng Lý Hiên vừa thức giấc.
“Rất tốt, ngươi thì sao? Ngươi cũng đang ở trên chiến trường sao?”
“Đúng vậy, ta đang ở chiến trường Đông Hải thuộc đế quốc Phượng Hoàng. Hải thú nơi đây vẫn luôn tập kích Nhân tộc.” Tần Nguyệt nhỏ nhẹ nói, vô cùng muốn nói chuyện lâu hơn với Lý Hiên.
“Bảo vệ tốt bản thân, nếu như có thể thì giúp đỡ Nhân tộc một chút, trong cái thời loạn thế này, Nhân tộc đã quá vất vả rồi.” Âm thanh thở dài của Lý Hiên từ trong ngọc phù truyền ra.
“Ta biết rồi, người đừng ngắt liên lạc vội, chuyện... Có thể dạy ta một chút kiến thức về phương diện hoả diễm không?”
Tần Nguyệt vẫn còn muốn nói chuyện với Lý Hiên, không muốn ngắt liên hệ, càng muốn thông qua nói chuyện để xác nhận tình hình sức khỏe của Lý Hiên.
“Được, vậy ta sẽ giải thích một chút kiến thức về Hỏa Diễm Cự Nhân. Đây là bản nâng cấp của Hỏa Diễm Ô Nha, cốt lõi của nó vẫn là hỏa diễm của ngươi, chỉ là thay đổi về hình thái.”
“Thực ra chỉ cần hỏa diễm chi lực được tăng cường là có thể thành công ngưng tụ Hỏa Diễm Cự Nhân, phương pháp là...”
“Vâng, vâng.”
Tần Nguyệt nghiêm túc lắng nghe, ngọn lửa xung quanh dần dần hóa thành những Hỏa Diễm Cự Nhân, cự nhân nào cũng tỏa ra lực lượng dồi dào.
Những Hỏa Diễm Cự Nhân này có đôi cánh hỏa diễm khổng lồ, cơ thể cường tráng như ngọn núi, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã đạt đến số lượng hàng vạn cự nhân.
Dưới ý niệm của Tần Nguyệt, Hỏa Diễm Cự Nhân vung cú nắm tay đấm về hướng hải thú, phát động cuộc đại phản kích trong sự giết chóc cuồng bạo.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận