Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 321. Đường Khả Nhi quái dị

Chương 321. Đường Khả Nhi quái dị
Chu Hằng sờ trái tim mình, phát hiện vẫn bình thường như cũ, không có gì không ổn. Hắn lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đường Khả Nhi, Chu Hằng hơi mê mang nói.
"Không phải ta đã bị đâm xuyên tim sao? Sao lại không sao nữa rồi?"
"Chuyện này..."
Đường Khả Nhi trầm mặc, vẻ kỳ lạ trên mặt càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng nàng đột nhiên nói.
"Sư huynh, chắc hẳn là ngươi đã trúng phải huyễn thuật của quỷ dị, ngươi đột nhiên bất động ngay khi vừa tiến vào khu rừng, có gọi thế nào cũng không tỉnh lại."
"Vậy sao?"
Chu Hằng tiếp tục mơ hồ, bởi vì hắn cảm thấy trái tim hơi đau, đồng thời hắn phát hiện vẻ mặt của sư muội có chút không được tự nhiên.
Nghĩ đến cảnh tượng bị sư muội đâm xuyên tim trong rừng, sống lưng Chu Hằng không hiểu sao chợt phát lạnh.
Trong lòng Chu Hằng nảy sinh sự sợ hãi, hắn vội vàng bước sang một phía, nhìn sư muội bằng ánh mắt cảnh giác, rồi lại nhìn nam tử lạnh lùng lưng vác đại đao.
"Tiền... Tiền bối Bối Đao Khách?" Chu Hằng kinh ngạc.
"Ừm, rừng rậm Lục Nha rất không đơn giản, các ngươi đừng tiến vào trong rừng." Nam tử lạnh lùng liếc Chu Hằng và Đường Khả Nhi một cái.
"Được, tiền bối, chúng ta sẽ không mạo hiểm tiến vào bên trong nữa." Đường Khả Nhi gượng cười, nói.
"Ừm."
Nam tử nhìn chằm chằm Đường Khả Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng, tay phải vươn về phía loan đao đằng sau lưng, cuối cùng lại nhìn Chu Hằng một cái, lúc này tay phải buông xuống.
Tiếp đó.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía rừng Lục Nha, nghe tiếng gầm rú cùng gào thét vang ra từ trong khu rừng, nam nhân lạnh lùng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Trong rừng có ít nhất mười quỷ dị trở lên, hơn nữa thực lực đều rất cường đại, e là chỉ có thể mời Kim Đan kỳ tới xử lý." Nam tử lạnh lùng thở dài.
"Tiền bối Bối Đao Khách, ngươi là Bán Bộ Kim Đan, đến ngươi cũng không có cách giải quyết sao?" Chu Hằng không kìm được, hỏi.
"Không có cách nào, năng lực ẩn nấp của quỷ dị quá đáng sợ, ta căn bản không phát hiện ra chúng. Hơn nữa phạm vi ô nhiễm của rừng Lục Nha quá lớn. Loại ô nhiễm này sẽ che giấu quỷ dị.”
“Quan trọng là chúng ta cũng sẽ bị ô nhiễm, ở lâu trong rừng, cho dù là ta cũng sẽ ngã xuống." Bối Đao Khách trầm trọng nói, trong mắt tràn đầy nét kiêng dè.
“Không ngờ rừng Lục Nha lại nguy hiểm như vậy, nếu biết sớm ta đã không nhận nhiệm vụ này rồi.”
Chu Hằng thở dài, nói tiếp: "Những ô nhiễm này có thể xử lý hết được không? Nếu xử lý được ô nhiễm, có phải quỷ dị sẽ dễ dàng bị phát hiện hay không?"
"Nếu có thể xử lý ô nhiễm, không chỉ có thể dễ dàng tìm ra quỷ dị, mà còn có thể dễ dàng tiêu diệt quỷ dị, dù sao thì quỷ dị cũng sinh ra từ ô nhiễm mà.”
“Nhưng những ô nhiễm này quá bá đạo, đừng nói là ta, ngay cả khi Kim Đan kỳ ra tay cũng chưa chắc đã giải quyết được." Bối Đao Khách cảm thấy chuyện này rất khó khăn.
"Ngay cả Kim Đan kỳ cũng không giải quyết được?"
Chu Hằng không dám tin, trong lòng hắn, Kim Đan kỳ cực kỳ lợi hại. Bây giờ ngay cả Kim Đan kỳ cũng không xử lý được, chuyện này khiến hắn khó có thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi cho là ô nhiễm này đến từ đâu? Đó là ô nhiễm do đội ngũ Kim Đan tiêu diệt quỷ dị Dã Kể lưu lại.”
“Nếu bọn họ xử lý được ô nhiễm thì đã xử lý ngay lúc đó rồi, sao phải kéo dài đến bây giờ?" Bối Đao Khách liếc nhìn Chu Hằng, như thể đang nhìn một kẻ ngốc không có đầu óc.
"Ừm, ta nhất thời không nghĩ ra, vậy bây giờ phải làm sao đây? Về sau nơi này chẳng phải là sẽ rất nguy hiểm hay sao?" Chu Hằng gãi gãi đầu hỏi.
"Chỉ có thể mời tu sĩ Kim Đan kỳ thường xuyên tới tiêu diệt quỷ dị, giết mấy chục năm, nguy hiểm của nơi này sẽ dần yếu đi, ô nhiễm cũng sẽ dần được thanh trừ." Bối Đao Khách lại giải thích.
"Mấy chục năm? Vậy cũng quá lâu!" Chu Hằng nhíu mày.
"Như vậy còn tốt, nếu quỷ dị Thiên Tai lần trước kia chết ở nước Đại Hạ thì khu vực ô nhiễm sẽ càng lớn, có lẽ mấy ngàn năm cũng không giải quyết xong ô nhiễm."
May mà bàn tay to lớn đó đã bắt quỷ dị đi nên mới tránh được vô số tai nạn, giúp nước Đại Hạ được bình yên cho đến lúc này.” Bối Đao Khách tiếp tục nói.
"Ra là vậy, xin thụ giáo."
Chu Hằng khom người hành lễ, trái tim lại âm ỉ đau, hắn vội vàng xích lại gần Bối Đao Khách, tận lực tránh xa Đường Khả Nhi.
Cảnh tượng này bị Đường Khả Nhi nhìn thấy, nàng đột nhiên tiến lên một bước, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn vươn về phía Chu Hằng, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm gượng gạo.
Keng!
Bối Đao Khách rút thanh đao lớn trên lưng ra, quanh người tản ra một cỗ khí thế đáng sợ, hắn liếc nhìn Chu Hằng trước, sau đó nheo mắt nhìn Đường Khả Nhi.
Lúc này.
Nụ cười trên gương mặt Đường Khả Nhi đã biến mất, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu đỏ lên, nước mắt dần dần xuất hiện, khiến cả cơ thể nàng lộ vẻ đau thương nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Đường Khả Nhi như vậy khiến Chu Hằng càng thêm kiêng kỵ.
Bởi vì trước đây hắn chưa từng thấy Đường Khả Nhi như vậy, Đường Khả Nhi của hôm nay vô cùng kỳ lạ, đặc biệt là khi bị Đường Khả Nhi nhìn chằm chằm, Chu Hằng cảm giác cơn đau nơi trái tim càng ngày càng mãnh liệt.
"Theo ta."
Bối Đao Khách đột nhiên nắm lấy Chu Hằng, bay về phía một tảng đá lớn cách đó ngoài trăm thước.
"Khoảng thời gian tiếp theo, ngươi đi bên cạnh ta, đừng tới gần Đường Khả Nhi, các ngươi không còn là người chung đường nữa."
"Được, được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận