Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 187. Trị Liệu Chi Huyết

Chương 187. Trị Liệu Chi Huyết
Lý Hiên khẽ lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới viên đá kiểm tra linh căn Băng Huyên Nhi cho hắn.
"Kiểm tra một chút xem thử."
Lý Hiên lấy viên đá ra, thử cầm chặt viên đá.
Qua khoảng một chút thời gian, ánh sáng trên viên đá chớp nháy, hiện ra một hàng thông tin: Thổ lôi song linh căn.
"Chỉ có thể kiểm tra ra tình huống đại khái! Hơi sơ sài, bỏ đi, cũng kiểm tra thử một chút cho phụ mẫu xem sao."
Lý Hiên bước ra khỏi tầng hầm, đi đến trạch viện của phụ mẫu, kiểm tra linh căn cho từng người một.
Điều khiến Lý Hiên bất ngờ là mẫu thân có bốn linh căn, phụ thân có năm linh căn, đều là người có khả năng tu tiên.
"Phụ thân là Luyện Thể tầng chín, mẫu thân Luyện Thể là tầng năm, tuy rằng đã cho bọn họ không ít đan dược, nhưng còn cách bước tu tiên còn rất xa."
Lý Hiên để lại cho phụ thân một ít đan dược, cùng với rất nhiều Tình Tự Chi Thuỷ, dặn dò bọn họ dốc sức tu hành, rồi mới một lần nữa trở lại trong tiểu viện.
"Lý Hiên."
Một bóng dáng đẹp như tiên nữ từ sát vách lơ lửng bay tới, đáp xuống trước mặt Lý Hiên, dùng con ngươi trong trẻo nhìn chăm chú Lý Hiên.
"Sao vậy?"
Lý Hiên nhìn Băng Huyên Nhi thân thể mềm mại ở đối diện, váy dài trắng muốt của đối phương nhẹ nhàng lay động trong gió.
"Ta..."
Băng Huyên Nhi rất muốn hươu sao nhỏ, nhưng nàng trước giờ chưa cầu xin ai, bây giờ thật sự không thể mở lời cầu xin người khác, im lặng một lúc lâu nàng mới nói.
"Lúc nào ngươi đi Thanh Liên Tông vậy? Bên đó có đủ loại bí tịch tu tiên, linh lực dồi dào, tài liệu tu tiên phong phú, gạo kê linh, gạo linh, lúa mạch linh, các loại thực phẩm nguyên liệu nấu ăn gì cũng không thiếu gì, ta kiến nghị ngươi mau chóng đi Thanh Liên Tông."
"Thanh Liên Tông sao."
Lý Hiên nhìn về hướng Bạch Vân Sơn ở ngoài thành.
Ở nơi đó.
Một ngọn núi cao đứng sừng sững, vân khí màu trắng lượn lờ, linh khí xao động, là dấu vết của một phái tiên gia.
Lý Hiên vẫn khá mong đợi vào Thanh Liên Tông, chủ yếu khoảng cách gần, về nhà thuận tiện, còn có thể mua được đủ loại tài liệu.
Trước đó, khi hắn trở thành luyện khí sư nhất phẩm, hắn đã chuẩn bị chế tạo một thanh pháp khí, nhưng Huyết Phân Thân đã tìm kiếm rất lâu mà cũng không tìm được đủ tài liệu.
Rất nhiều thứ, thành trì nhân loại hoàn toàn không có.
Cộng với linh khí xung quanh mỏng manh, càng ngày càng theo không kịp tu vi của hắn, rời khỏi nơi đây là chuyện sớm muộn.
Nhất là cảm xúc hấp thu trên người cường giả cũng nhiều hơn, cho nên Lý Hiên gật gật đầu.
"Được, ta thu xếp một chút, ba ngày sau xuất phát."
"Được, hươu sao nhỏ nhất định phải dẫn theo." Băng Huyên Nhi vội vàng đề nghị.
"Nó thì không dẫn theo, bảo nó ở nhà canh cổng." Lý Hiên lắc đầu từ chối.
"Hả? Ở nhà canh cổng?" Băng Huyên Nhi sửng sốt, chớp đôi mắt nhìn Lý Hiên, trong lòng phải nói là rất buồn rầu.
Người khác, sau khi có được linh thú, các loại đồ tốt đều cho linh thú, còn sắp xếp động phủ dồi dào linh khí cho linh thú.
Nhưng Lý Hiên thì ngược lại.
Chẳng những sắp xếp cho linh thú ở trong một cái ổ nhỏ rách nát, còn là thành trì nhân loại với linh khí cực kỳ loãng, điều này khiến trong lòng Băng Huyên Nhi cảm thấy không hề cân bằng.
"Lý Hiên, thật sự không mang theo hươu sao nhỏ sao? Nó rất bất phàm, không đối đãi với nó thật tốt, nói không chừng nó sẽ rời đi." Băng Huyên Nhi không nhịn được, nhắc nhở.
"Không sao, hươu nhỏ, ngươi bằng lòng ở nhà canh cổng không?" Lý Hiên nhìn hươu sao nhỏ.
Nghe thấy giọng nói của Lý Hiên, hươu sao nhỏ lập tức chạy tới, ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Cái này..."
Nhìn thấy hươu sao nhỏ ngoan ngoãn như vậy, lại suy nghĩ đến hành động để hươu sao nhỏ canh cổng của Lý Hiên, trong lòng Băng Huyên Nhi bị đả kích.
Nàng rất muốn nói, người so với người càng tức chết người, bị đối xử không công bằng, hươu sao nhỏ thế mà còn gật đầu đồng ý.
Phải biết đây là linh thú, người khác cầu còn cầu không được linh thú, đều là cung phụng giống như cúng Phật.
Nhưng hiện tại hay rồi, Lý Hiên vậy mà lại để linh thú canh cổng, quả thực là không có lý lẽ.
Băng Huyên Nhi trong lòng bất bình, nàng một lần nữa xác nhận nói: "Thật sự canh cổng?"
"Ừ."
Lý Hiên gật đầu như đương nhiên.
Băng Huyên Nhi nhìn dáng vẻ đương nhiên của Lý Hiên, càng cảm thấy hết cách, cuối cùng trừng Lý Hiên một cái, đứng dậy bay về.
...
Lý Hiên nhìn Băng Huyên Nhi rời đi, hấp thu cảm xúc tuôn ra từ trên người Băng Huyên Nhi, cảm thấy Băng Huyên Nhi thật sự rất dễ cảm xúc hoá.
Cân nhắc tới chuyện mình cần rời đi, Lý Hiên chuẩn bị để lại cho phụ mẫu một ít Tình Tự Chi Thuỷ, tất nhiên phải hấp thu cảm xúc nhiều hơn.
Ngẩng đầu, Lý Hiên nhìn Lôi Điện Kim Điêu trên cây, còn có hươu sao nhỏ bên chân.
"Còn chưa đặt tên cho các ngươi, đặt cho các ngươi một cái tên khí phách." Lý Hiên dừng một chút rồi tiếp tục nói.
"Kim điêu là Tiểu Kim, hươu sao tên Tiểu Hoa, cứ như vậy."
Ầm!
Sát vách.
Băng Huyên Nhi vừa mới đáp đất suýt chút nữa loạng choạng té ngã, gương mặt nàng căng chặt, cạn lời dùng thần thức lướt qua Lý Hiên, nhỏ giọng phỉ nhổ nói.
"Hoàn toàn không hề khí phách có được không, tên của kim điêu còn được, hươu sao gọi là Tiểu Hoa, nên gọi là Hoa Hoa mới đúng, chao? Hình như còn quê mùa hơn."
Băng Huyên Nhi chìm vào trong chứng khó lựa chọn, không biết nên đặt tên gì, vô cùng đau đầu.
Sát vách.
Lý Hiên hấp thu cảm xúc xung quanh, trở lại phòng thu dọn đồ đạc, nên mang theo đều mang theo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận