Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 260. Tần Nguyệt trưởng thành (2)

Chương 260. Tần Nguyệt trưởng thành (2)
Một đệ tử có tên Manh Manh cả người đầy máu bay tới. Nàng không hiểu vì sao Tần Nguyệt muốn bảo vệ biên giới nước Đại Hạ.
“Ta không yên tâm giao cho người của Nham Thạch Phong. Chỉ khi tự mình bảo vệ, ta mới yên tâm.”
Tần Nguyệt trả lời. Đôi mắt đen nhánh trở nên đỏ như lửa, cơ thể cuồn cuộn tản ra ngọn lửa mạnh mẽ, nàng tựa như hỏa thần giáng thế đánh vào thú triều.
Cách đó không xa, Hạnh Nhi bay tới bảo Manh Manh.
“Manh Manh, nguyên nhân Tần Nguyệt lựa chọn bảo vệ nơi này là vì nước Đại Hà có người quan trọng đối với nàng. Đợt thú triều này lại quá kinh khủng, nếu không ngăn chặn, nước Đại Hạ sẽ diệt vong. Tần Nguyệt không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra, cho nên nàng mới tự mình chạy tới, ngươi hiểu chưa?”
“Người quan trọng? Thì ra là như vậy. Người quan trọng đó là ai mà khiến sư tỷ Tần Nguyệt coi trọng như thế?” Manh Manh chớp đôi mắt to ngốc nghếch hỏi.
“Là một người rất tốt bụng.”
Trong mắt Hành Nhi hiện lên hồi tưởng, nhưng nghĩ đến việc Lý Hiên từng nói nàng là kẻ lập dị, nàng liền tức đến nghiến răng, cuối cùng bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, tiếp tục chiến đấu đi.”
Hạnh Nhi nhanh chóng bay về chỗ cũ, mấy chục thanh phi kiếm xuất hiện sau lưng này. Ngay lập tức, những thanh phi kiếm này hóa thành trăm ngàn hư ảnh, giống như màn mưa chém giết về phía thú triều.
Những đệ tử còn lại cũng chiến đấu đẫm máu, mỗi người đều điên cuồng treo cổ các loại sinh vật ô nhiễm, cố gắng ngăn cản chúng.
Ở phía trước những đệ tử này, hư ảnh phượng hoàng bao quanh cơ thể của Tần Nguyệt, tựa như hỏa nữ thần tùy ý phóng hỏa, dùng sức của một người ngăn chặn hơn nửa thú triều.
Dưới chân này, từng vòng tròn lửa lan ra xung quanh. Ngọn lửa đỏ mãnh liệt bám vào thú triều, căn bản không thể bị dập tắt, chúng chỉ có thể bị thảm thiết thiêu chết.
Chẳng mấy chốc, một khoảng thú triều lớn bị đốt thành tro, điều này khiến cho thú triều rơi vào tình trạng hỗn loạn tạm thời.
Đáp lại.
Tần Nguyệt với vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vung lên, từng hỏa diễm cự nhân ra đời từ hư không, điên cuồng gầm lên và lao tới thú triều chém giết.
Rất nhanh, hơn một trăm hỏa diễm cự nhân được hình thành. Chúng giống như cỗ máy chiến đấu gia nhập trận chiến.
Đại chiến vẫn tiếp tục diễn ra.
Trong thú triều vô biên vô tận, Tần Nguyệt như núi Thái Sơn cản ở phía trước. Nàng cũng khiến cho thú triều không thể tiến lên, bị ngăn chặn hoàn toàn ở Lam Phong Cốc.
Thậm chí sau đó.
Trên bầu trời, rất nhiều yêu thú bay tới tham chiến. Sau khi xuất hiện, chúng hơi khom người trước Tần Nguyệt, sau đó gầm lên chiến đấu với thú triều.
Cảnh tượng ấy khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, ngay cả Hạnh Nhi cũng cảm thấy chấn động.
Thời gian trôi qua, một ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trong mỏ quặng Bạch Vân.
Khí tức đáng sợ đột nhiên bùng lên. Một con dê trắng phá vỡ mỏ quặng, từng bước đi ra.
Đôi mắt của nó đỏ như máu, khí tức tà ác bạo ngược lan tràn như núi lở sóng thần, khiến người thấy sợ hãi.
“Ha ha ha ha, cuối cùng ta đã đạt đến nhị giai. Cuối cùng ta đã có thực lực chiến đấu, ha ha ha ha.”
Dê trắng cười điên cuồng, hưng phấn gầm to, đồng thời nó nghĩ đến chuyện bực bội trước kia.
“Ta nhất định phải báo thù. Ta nhất định sẽ biến toàn bộ sinh linh trong phạm vi vạn dặm thành con rối của ta và chơi chúng nó đến chết!”
Đôi mắt màu máu của dê trắng phun trào huyết khí mạnh mẽ, khu vực này nhanh chóng bị huyết khí bao phủ.
Khi huyết khí lan tràn, một đám hoạt tử nhân dữ tợn, người thịt bướu khổng lồ, xà khổng lồ vặn vẹo dần dần ngưng tụ thành hình, tỏa ra khí tức tà ác.
Ở phía sau những con quái vật này, hai người thịt bướu khổng lồ cấp vương bạo ngược ngưng tụ thành hình, giống như ngọn núi bảo vệ xung quanh dê trắng.
“Ha ha ha ha, cảnh tượng quen thuôc biết bao, lực lượng quen thuộc biết bao. Ta lại có thể chém giết, hủy diệt, giết sạch nhân loại!!”
Dê trắng điên cuồng gầm gú và ra lệnh trong sự hưng phấn.
Nghe lời nó, một đàm sinh vật tà ác nhiều vô số bắt đầu xung phong, hung bạo lao về thành Bạch Vân.
Xa xa.
Dê trắng nhìn thấy trận pháp Khí Huyết ở đằng xa. Thấy ánh sáng yếu ớt của trận pháp, dê trắng châm chọc.
“Đúng là một trận pháp yếu ớt. Trước kia ta lại bị bao vây trong trận pháp yếu ớt như thế. Lúc mới sinh, ta nhỏ yếu thật, nhưng…”
Sắc máu lóe lên trong mắt dê trắng, miệng nó chợt phun ra một luồng sáng đen.
Ngay lập tức, trận pháp Khí Huyết vỡ tan như thủy tinh, không hề có sức chống cự nào, nó cứ thế biến mất.
Nhìn trận pháp tan biến, dê trắng khinh thường cười khẩy.
“Trận pháp rác rưởi, bây giờ không ai có thể ngăn cản được ta. Phạm vi vạn dặm sẽ là nơi ta tàn sát, tất cả nhân loại đều phải chết, ha ha ha.”
Đùng đoàng!
Từng tia sét lóe trên không, ầm ầm đánh xuống như lôi thần giáng thế. Chúng mạnh mẽ đánh xuống người dê trắng, nó đang cười như điên mà bị đánh cho ngu người tại chỗ.
Bộ lông trắng như tuyết của nó bị sấm sét đốt dựng đứng, thậm chí còn biến thành màu đen, cả người nó không nhúc nhích như bị đông cứng.
Đôi mắt màu máu kia ngơ ngác nhìn phía trước, một lúc lâu sau, cuối cùng chớp chớp mấy cái.
“Trận pháp chết tiệt! Sấm sét chết tiệt! Đau chết mất! Đập vỡ nó, đập vỡ nó cho ta!”
Dê trắng hung tàn gào lên, trong mắt tràn đầy giận dữ và bực bội.
Nghĩ lại, nó vừa mới thoát vây, tưởng mình sẽ càn quét tám phương, vùng vẫy thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận