Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 279. Lại thăng một cấp

Chương 279. Lại thăng một cấp
“Được rồi, cuộc tranh tài hôm nay kết thúc. Ngày mai tiến hành tranh đoạt vị trí bốn người mạnh nhất. Tất cả giải tán.”
Cửu trưởng lão thấy thời gian không còn sớm, phất tay ra hiệu giải tán.
Nghe lời hắn, các đệ tử lục tục rời đi.
Lý Hiên cũng dẫn Băng Huyên Nhi trở về. Trên đường hắn tiếp tục hưởng thụ tay nhỏ của Băng Huyên Nhi xoa bóp.
Chưa kể, đôi tay nhỏ của nàng vô cùng mềm mại, tựa như là ôn hương nhuyễn ngọc, còn có mùi thơm thoang thoảng của son phấn.
Một Băng Huyên Nhi như thế rất có tiềm lực làm tiểu thị nữ.
“Hiên thiếu gia, đây là thực lực chân chính của ngươi sao?”
Băng Huyên Nhi nhẹ nhàng dò hỏi, đôi mắt to tò mò đánh giá Lý hiên.
Nàng quen biết Lý Hiên từ rất lâu, nên cũng có hiểu biết nhất định. Chính vì hiểu rõ, nàng càng không thể nhìn thấu Lý Hiên.
Lý Hiên thực sự biết quá nhiều, hơn nữa tốc độ tăng thực lực cũng quá nhanh, giống như ngồi tên lửa. Nếu không dò hỏi, nàng hoàn toàn không biết Lý Hiên mạnh cỡ nào.
Chẳng hạn như lúc nãy, Lý Hiên chỉ dùng lực lượng và tốc độ để đánh bại một người tu tiên Luyện Khí tầng mười.
Đấy còn là người thuộc nhóm đứng đầu trong số các đệ tử đời thứ ba của tông môn. Thực lực này thật sự làm người kinh ngạc.
“Không, đây chỉ là một góc của tảng băng thôi. Ta còn chẳng dùng sức.” Lý Hiên suy nghĩ rồi đưa ra một câu trả lời khá chân thực.
“Đây....”
Băng Huyên Nhi nghe thấy lời này, khuôn mặt trắng nhỏ hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng không dám tin tưởng hỏi: “Chỉ là một góc của tảng băng?”
“Ừ.” Lý hiên gật đầu.
“Thật là lợi hại!”
Ánh mắt của Băng Huyên Nhi trở nên phức tạp. Nếu thực lực mạnh như thế chỉ là một góc của tảng băng, vậy thì thực lực của Lý Hiên rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Vào giờ khắc này, hình tượng của Lý Hiên trong lòng Băng Huyên Nhi lại được nâng cao. Nàng càng cảm thấy Lý Hiên thật phi phàm.
“Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Chúng ta nhanh chóng trở về ăn cơm, tối nay ăn thịt kho tàu.” Lý Hiên cười nói.
“Thật sao?”
Băng Huyên Nhi nghe thấy câu này thì hai mắt sáng ngời, đôi mắt to hiện lên ngôi sao nhỏ.
“Đương nhiên là thật. Gần đây ta bận tu luyện, hôm nay phải ăn một bữa ngon!”
“Vâng vâng.”
Băng Huyên Nhi vui vẻ gật đầu, nóng lòng muốn ăn thịt kho tàu Lý Hiên làm.
Cứ như vậy.
Lý Hiên và Băng Huyên Nhi trở lại tiểu viện trong khu Ngự Thú, bắt đầu rồi nấu cơm.
Trong khi Băng Huyên Nhi vẫn luôn hỗ trợ, từ cọ nồi rửa chén đến nhóm lửa rửa thịt đều do nàng xử lý, chỉ khi làm thịt kho tàu, Lý Hiên mới tự mình ra tay.
Rất nhanh, một canh giờ trôi qua, mùi thơm nồng đậm tràn ngập khắp tiểu viện, khiến người nào ngửi được cũng thèm nhỏ dãi.
“Hiên thiếu gia, sắp xong chưa?”
Băng Huyên Nhi chớp mắt nhìn chằm chằm nồi lớn, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ vô cùng chờ mong, thậm chí thỉnh thoảng trộm nuốt nước miếng.
Dáng vẻ tham ăn này làm gì còn chút hình tượng tiên nữ nào, nàng hoàn toàn biến thành mỹ nữ tham ăn.
Việc này cũng không có cách nào. Cơm do Lý Hiên nấu thật sự quá ngon, mà thịt kho tàu chính là cực phẩm trên đời.
“Sắp xong rồi. Lát nữa ta làm xong thì ngươi mang một ít cho Thu Nhi.” Lý Hiên nhớ đến Thu Nhi ở tiểu viện U Tĩnh.
Từ khi đóng quân ở khu Ngự Thú, hắn giao tiểu viện U Tĩnh cho Thu Nhi cùng A Ngốc xử lý, sau đó A Ngốc thường xuyên rời tông môn để rèn luyện, tăng cường thực lực, nên trong tiểu viện chỉ còn Thu Nhi.
Cũng may tông môn rất an toàn, lại có trận pháp bảo vệ tiểu viện, cộng thêm thủ đoạn bảo hộ của Lý Hiên và Lôi Điện Kim Điêu trở về bảo vệ, vấn đề an toàn của Thu Nhi không cần lo lắng.
“Vâng vâng, lát nữa ta sẽ mang sang cho nàng.”
Băng Huyên Nhi vội vàng gật đầu. Nàng yểu điệu như mèo con ngồi cạnh Lý Hiên và chờ đợi thịt kho tàu ra khỏi nồi.
Cuối cùng, món thịt kho tàu ngon miệng ra khỏi nồi.
Băng Huyên Nhi nhận lấy cái đĩa Lý Hiên đưa. Nhìn đĩa thịt kho tàu đỏ rực, ngửi mùi thịt ập vào mặt, nàng nóng lòng muốn nếm thử.
Vào thời khắc cái miệng nhỏ cắn vào miếng thịt kho tàu, nàng lập tức chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập hương vị, mềm nhũn thơm ngon, khiến nàng híp mắt hưởng thụ.
“Ăn ngon thật. Hiên thiếu gia, ngươi là linh trù sư sao? Ta cảm thấy thịt kho tàu ẩn chứa linh lực. Nó còn tăng linh lực trong cơ thể ta.” Băng Huyên Nhi nhìn Lý Hiên với đôi mắt sáng ngời.
“Ừ, gần đây ta đọc ít sách, liền thành linh trù sư.” Lý Hiên thuận miệng tìm lý do.
“Đây....”
Băng Huyên Nhi bị đả kích. Nàng cảm thấy với Lý Hiên, vấn đề gì cũng trở nên rất đơn giản.
Phải biết rằng một vị sư tỷ trong gia tộc nàng, phải nỗ lực rất nhiều năm, trải qua không ít gian khổ để trở thành linh trù sư.
Kết quả là đến lượt Lý Hiên, hắn chỉ đọc sách đã biết rồi. Sự chênh lệch ấy làm Băng Huyên Nhi vừa bất đắc dĩ, lại vừa tò mò.
Cuối cùng nàng lắc đầu nhỏ, giọng trong trẻo lạnh lùng: “Ta đi đưa thịt kho tàu cho Thu Nhi.”
“Ừ, ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Băng Huyên Nhi mang theo làn gió thơm lướt đi, bay về phương xa.
“Tinh! Đệ tử Tiêu Kiếm của ngài thu hoạch được kỳ hoa. Sau khi dùng, thực lực tăng lên một bậc. Khen thưởng của ngài: Linh tửu sư thăng cấp nhị giai.”
“Linh tửu sư nhị giai à, cũng không tệ lắm.”
Lý Hiên bê một chậu thịt kho tàu lớn đổ cho Hàn Băng Cự, vừa chải lông cho nó vừa bảo.
“Ngươi quá lười nhác, sức chiến đấu rõ ràng không đủ. Sau khi cuộc đấu tông môn kết thúc, ngươi thi Thập Vạn Đại Sơn rèn luyện đi thôi.”
“Grào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận