Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 175. Dị chủng có thể tiến hóa thành Yêu Vương (2)

Chương 175. Dị chủng có thể tiến hóa thành Yêu Vương (2)
“Không thể nào, thần thái của sư tôn vừa nhìn là biết thật sự không cần.” A Ngốc phản bác trong lòng.
“Chắc chắn là giả vờ, ta nói cho ngươi biết, dị chủng là vương giả trời sinh, chỉ cần có thể đột phá, bọn chúng có thể tiến hóa thành yêu thú dị chủng. Yêu thú dị chủng còn có cái tên khác đó là Yêu Vương, là vua yêu thú một phương. Sự tồn tại quý giá như vậy, ai sẽ dễ dàng từ bỏ chứ? Ngươi sẽ sao? Sẽ không, cho nên ta mới nói sư tôn của ngươi là đang giả vờ.” Thôn Thiên Ma cười hắc ám.
“Không, sư tôn ta nói từ bỏ cự hổ thì chính là thật sự từ bỏ cự hổ, ta tin tưởng sư tôn.” A Ngốc nghiêm túc nói.
“Buồn cười, lý do sư tôn ngươi từ bỏ là vì chê nuôi cự hổ tốn kém, cự hổ nhiều lắm chỉ là ăn một ít thịt, tiêu tốn như vậy có tính là gì? Lý do khập khiễng như vậy mà ngươi cũng tin? Sư tôn ngươi còn nói cự hổ quá thu hút sự chú ý, điều này có là gì đâu chứ? Cự hổ dị chủng khiến sư tôn ngươi càng kiêu hãnh hơn, trở thành sự tồn tại gây chú ý hơn, sự chú ý này là niềm kiêu hãnh, vậy thì có can hệ gì?”
Thôn Thiên Ma liến thoắng một hồi, lời càng nói càng mạnh mẽ, giọng nói cũng càng ngày càng lớn, thậm chí mang theo cảm giác dương dương tự đắc.
Cũng chính lúc này.
Lúc Thôn Thiên Ma đang dương dương đắc ý.
Tiếng hổ gầm rung trời đột ngột truyền tới.
Theo sau âm thanh này là một con cự hổ dũng mãnh oai phong, nó tha một con lợn rừng đen nhanh chóng xông tới, đứng bên cạnh Lý Hiên.
Tiếp theo.
Cự hổ thả lợn rừng đen xuống đất, dùng móng vuốt lớn chỉ chỉ lợn rừng đen, lại chỉ chỉ miệng mình, dáng vẻ giống như muốn nói gì đó.
A Ngốc và Thu Nhi chứng kiến một màn này, hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì, trong đầu toàn là dấu hỏi chấm.
Nhưng mà.
Thôn Thiên Ma bị phong ấn lúc này lại lên tiếng, không thể tin được mà la lên.
"Làm sao có thế? Chuyện này là không thể nào? Cự hổ thế mà lại nói nó tự mình tìm thức ăn, không cần Lý Hiên nhọc lòng nuôi nó, chỉ cho nó đi theo là được, trời ơi, con cự hổ này bị điên à? Cự hổ là sinh vật dị chủng đó, là vương giả trời sinh, sao lại khuất phục trước nhân loại? Hơn nữa, lại còn khuất phục một kẻ thấp kém như vậy, cự hổ ngươi còn chút mặt mũi nào không?"
Thôn Thiên Ma sắp điên rồi, cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay quá lạ kỳ, dị chủng loài hổ kiệt ngạo bất tuần như thế, vậy mà mặt dày mày dạn muốn đi theo Lý Hiên.
Vì để tránh việc Lý Hiên không cần mình, nó vậy mà lại tự mình tìm thức ăn, không cần Lý Hiên nhọc lòng nuôi dưỡng.
Con cự hổ hèn mọn như vậy, Thôn Thiên Ma lần đầu gặp, cảm thấy thế giới quan sụp đổ hết rồi.
Thôn Thiên Ma đầu óc lơ mơ ngây ra nửa ngày, hoàn toàn không thể hình dung tâm trạng của mình, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
"Bỏ đi, không nói cái này nữa, ta cần yên tĩnh! An ủi an ủi tâm hồn nhỏ bé tổn thương."
...
Bên ngoài.
A Ngốc và Thu Nhi nhìn cự hổ vô cùng đáng thương ngồi đó, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, giống như một con mèo.
Cự hổ ngoan ngoãn như vậy cũng khiến ánh mắt A Ngốc với Thu Nhi nhìn Lý Hiên càng thêm sùng bái.
"Tiếc là sẽ làm người khác chú ý."
Lý Hiên nhìn cự hổ ngoan hiền, lắc lắc đầu thở dài nói.
"Sư tôn, con hổ này ngoan như vậy, ngài giữ nó đi." Thu Nhi tưởng rằng Lý Hiên không muốn cự hổ, vội vàng khẩn cầu.
"Đúng vậy sư tôn, vứt bỏ nó thật sự quá đáng tiếc." A Ngốc cũng cầu xin, không mong mất đi con cự hổ này.
"Vậy giữ lại bên người trước, có điều ta thích cuộc sống yên tĩnh, đợi sau khi về tới thành Bạch Vân, để nó sinh sống trong rừng rậm bên ngoài thành." Lý Hiên tuỳ ý nói.
Gào gào gào!
Nhìn thấy Lý Hiên đồng ý, cự hổ vui mừng nhảy nhót.
Như là nhảy nhót, con hổ lượn quanh Lý Hiên, thậm chí còn xoay quanh Thu Nhi cùng A Ngốc, giống như cảm ơn bọn họ.
Cảnh tượng như này khiến A Ngốc và Thu Nhi rất vui vẻ, nhịn không được lộ ra nụ cười mỉm.
Chỉ có Thôn Thiên Ma là buồn bực nhìn, càng xem càng tức giận, càng nghĩ càng uất ức.
Nó cảm thấy từ sau khi gặp Lý Hiên, mọi việc của nó đều không thuận, uất ức đủ kiểu, quả thực phiền muộn tới cực điểm.
Thôn Thiên Ma uất ức không nói chuyện tiếp, núp trong phong ấn nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có năng lực phản kháng, chỉ có thể ở trong lòng oán niệm Lý Hiên nhiều lần.
"Hả?"
Tầm nhìn của Lý Hiên hướng tới A Ngốc, ở xung quanh A Ngốc đang ngưng tụ rất nhiều cảm xúc tích cực, những cảm xúc này đang bị hắn hấp thu.
Nhưng phía trên A Ngốc, còn có một luồng cảm xúc oán niệm to lớn hơn đáng điên cuồng sôi trào.
Luồng cảm xúc to lớn này rõ ràng không phải là của A Ngốc, mà là đến từ Thôn Thiên Ma trong cơ thể hắn, Lý Hiên vừa kinh ngạc, cũng cảm thấy khá thú vị.
Bởi vì cảm xúc càng nhiều càng tốt, như vậy hắn có thể ngưng tự càng nhiều Tình Tự Chi Thuỷ, bồi dưỡng càng nhiều yêu thú.
'Ting! Đệ tử Lục Trường Sinh của ngài, ở trong lục địa thần bí đột phá tới Luyện Thể Tông Sư, đồng thời đã gia nhập môn phái tu tiên nào đó.'
'Ting! Ngài nhận được phần thưởng: Năng lực Rèn Đúc Tông Sư tăng cấp thành luyện khí sư nhất phẩm của người tu tiên.'
Cùng với âm thanh nhắc nhở của máy móc vang lên, một lượng lớn kiến thức luyện khí truyền vào đầu Lý Hiên, những kiến thức này vô cùng đầy đủ, bao hàm mọi phương diện của luyện khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận