Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 563. Hại thảm

Chương 563. Hại thảm
"Đúng vậy! Nếu không có trận pháp của ngươi, mấy người chúng ta đã chết trong tay tà ma rồi, trận pháp của ngươi đã cứu chúng ta, cảm tạ ngươi."
"Xin hãy nhận phần quà này, hơn nữa là phải nhận nó. Thiết Sơn ta có oán phải trả có ơn phải báo, ngươi đã cứu mạng chúng ta, ngươi nhất định phải nhận phần quà này!"
Đội trưởng Thiết Sơn nghiêm túc lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ và đưa nó cho Sở Vãn Thu bằng thái độ vô cùng kiên quyết, như thể nếu Sở Vãn Thu không nhận quà thì hắn sẽ lên cơn.
Không còn lựa chọn.
Sở Vãn Thu chỉ có thể nhận món quà, sau đó tò mò hỏi: "Ngài có thể cho ta biết là chuyện gì đang xảy ra không? Hiện tại ta có chút mông lung."
"Không thành vấn đề, ân nhân, mời ngồi trước." Đội trưởng Thiết Sơn vội vàng gật đầu, sau đó nhìn Đàm chủ quản và nói: "Còn đứng đực ra đó làm gì, nhanh chóng thiết đãi."
"Vâng, vâng, vâng!"
Đàm chủ quản vội vàng giục mọi người làm việc và mời Sở Vãn Thu di chuyển đến khu khách quý.
Sau khi ngồi xuống, đội trường Thiết Sơn có chút xấu hổ nói.
"Kể ra thì đúng là có hơi xấu hổ, ba người chúng ta vốn là tiếp nhận nhiệm vụ săn giết tà ma, nhưng do tham chiến công nên chúng ta trì hoãn quá lâu, cuối cùng bị hai mươi cao thủ tà ma hợp lực truy sát."
"Đối đầu với kẻ thù hùng mạnh, chúng ta liều mình chiến đấu để mở ra lối thoát, chạy khỏi vòng vây và đến được vùng lân cận trận pháp số 98. Lúc này, linh lực của chúng ta gần như đã cạn kiệt."
"Thấy không thể cầm cự được nữa, chúng ta chỉ còn cách chạy vào bên trong trận pháp số 98, mong tìm được cơ hội tạm nghỉ qua trận pháp."
"Kết quả thật bất ngờ, hành động này đã cứu mạng chúng ta."
Nói tới đây, cảm xúc của đội trưởng Thiết Sơn trở nên kích động, sau đó cao giọng kể.
"Vào thời điểm đó, lú tà ma lớn lối xông vào trận pháp, tấn công chúng ta. Sau đó, trận pháp ngươi bố trí đã khởi động, thoáng cái đã nhốt lũ tà ma đó bên trong."
"Tiếp đó, công kích của trận pháp từ trên trời giáng xuống, ngọn lửa cuồn cuộn thiêu cả lũ đó thành hòn than, khói trắng bay ra từ miệng, trực tiếp đánh đám tà ma ngớ người."
"Trong sự tức giận, chúng nó điên cuồng phá hoại, từng bước phá hủy trận pháp với lực lượng mạnh nhất.
"Kết quả không ngờ được rằng sau khi trận pháp bị phá hủy thì sẽ nổ tung, ầm ầm nổ đám tà ma đến choáng váng, mặt mũi đám đó cũng xanh lét."
"Cho đến khi bọn chúng thoát khỏi trận pháp sau bao vất vả thì chúng nó lại mắc phải trận pháp bên cạnh. Sau đó lại là ngọn lửa và nổ mạnh liên tiếp."
"Lũ tà ma vô cùng tức giận, chúng nó lại hợp tác xung phong lần nữa, kết quả lại trúng một trận pháp khác, răng của chúng bị vụ nổ thổi bay."
"Cuối cùng, không dám tiến về phía trước, chúng nó đứng bên ngoài gào vài câu, nói lần sau nhất định sẽ dẫn trận pháp sư đến."
"Rồi chúng nó xám xịt bỏ chạy, toàn thân cháy đen vì vụ nổ, chạy trốn, không dám truy sát nữa."
Đội trưởng Thiết Sơn nói một cách hào hứng, thậm chí còn khua tay múa chân khi nhắc đến cao trào.
Khi nghe thấy những lời này, mọi người đều quay ra nhìn Sở Vãn Thu bằng ánh mắt kinh ngạc, không thể tin rằng nàng lợi hại như thế, trình độ trận pháp lại mạnh đến vậy.
Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của đội trưởng Thiết Sơn, mọi người đều biết đây là sự thật, Sở Vãn Thu thực sự có bản lĩnh.
Nghĩ đến chuyện Sở Vãn Thu lợi hại như vậy, mọi người đều cảm thấy hơi hối hận, cho rằng lẽ ra bản thân nên thiết lập mối quan hệ tốt với Sở Vãn Thu sớm hơn.
Một pháp sư trận pháp lợi hại như vậy sau này nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, tạo quan hệ được thì sau này cũng có thể nhờ cậy, vậy nên mọi người vô cùng tiếc nuối.
Nhưng mà người hối hận nhất chính là Tống Thanh Dương, hiện tại hắn chỉ muốn tự tát mình vài cái.
Chỉ vì vài giây do dự vừa rồi mà hắn đã đánh mất cơ hội tốt nhất, cũng là một cơ hội tuyệt hảo vô cùng.
Cho dù sau này có cố gắng hết sức để bù đắp thì cũng khó có lại cơ hội như vậy, vì vậy Tống Thanh Dương cảm thấy bứt rứt khôn nguôi, cảm thấy bản thân quả thực ngu chết đi được.
Trong khi Tống Thanh Dương hối hận thì Sở Vãn Thu đang trong trạng thái bàng hoàng.
Bởi vì trình độ trận pháp của nàng không hề cao, chỉ mới tam giai, sở dĩ nàng bố trí được trận pháp thì hoàn toàn là do Lý Hiên chỉ dạy từng bước.
Trong quá trình này nàng đã sai rất nhiều lần, bản thân nàng không phát hiện ra, là Lý Hiên phát hiện ra điều đó thông qua mẫu đồ án trong ngọc phù.
Trong toàn bộ quá trình, nàng giống như một người gỗ, không hiểu gì cả, chỉ làm theo hướng dẫn của Lý Hiên một cách máy móc.
Sau khi bố trí xong trận pháp, nàng cảm nhận được trình độ trận pháp của Lý Hiên rất cao, có thể nói là thiên tài.
Không ngờ được rằng, trình độ trận pháp của Lý Hiên chẳng những cao mà còn cao một cách thái quá, thậm chí còn đẩy lùi cao thủ Nguyên Anh đỉnh phong.
Mấu chốt là Lý Hiên không hề xuất hiện, hắn chỉ huy nàng thực hiện là xong, trình độ trận pháp như vậy quả thực là nghịch thiên.
Vì vậy, Sở Vãn Thu vẫn còn ngây người, giống như một con mèo nhỏ ngốc nghếch.
Mãi lâu sau.
Nàng mới phản ứng lại, chịu đựng nỗi bàng hoàng về Lý Hiên trong lòng, nói: "Chuyện... Đây không phải là công lao của ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận